Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Hoàng hôn nhớ bạn

Mình nhớ ngày đầu tiên đến trường, cậu đã không ưa mình. Cậu nhìn mình bằng một ánh mắt đầy dữ tợn, đầy khiêu khích, thách thức. Mình để ý thấy với mấy bạn khác cậu cười nói thân mật, niềm nở nhưng với mình cậu im lặng không nói một lời ngay cả khi mình đã ngỏ lời trước. Mình cũng không hiểu tại sao cậu lại ghét mình như thế.

Sau này, mình mới hiểu chính mái tóc của mình đã làm cho cậu luôn cảm thấy khó chịu với mình. Cậu không thích những cô gái có mái tóc dài mượt, với những cô gái như thế cậu luôn xem họ như cái gai trong mắt. Đã vậy mà cô giáo lại còn xếp mình ngồi cạnh cậu. Nói thật, khi đó mình cũng không ưa gì với thái độ của cậu, những lúc cậu quay sang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn như thế mình muốn lấy hai tay túm lấy mà vò thật mạnh vào mái tóc tổ quạ của cậu để thỏa mãn cơn bực tức. Lâu dần, mình cũng lần quen với thái độ, ánh mắt của cậu. Đôi lúc, cậu không đến lớp, mình thấy trống vắng, mình cảm thấy hình như có một nỗi buồn vô hình man mác đang phủ lấy tâm hồn. Cậu không còn im lặng với mình nữa, cậu bắt đầu nói chuyện với mình. Những lời nói của cậu thật không dễ nghe tý nào. "Ừ", “Biết cái gì mà hỏi”, “Thôi im đi”, “Lắm chuyện quá”, “Chưa bao giờ thấy ai đáng ghét như thế”…Ừ, cậu nói ghét mình đấy nhưng mình biết thật ra cậu đâu có ghét mình, có khi cậu lại yêu thầm mình đấy chứ.


Mình không thích hoàng hôn. Mình cũng không muốn tình bạn của chúng ta luôn gắn với hoàng hôn (Ảnh minh họa)

Cậu đã luôn ở bên cạnh chăm sóc, kể chuyện cho mình nghe trong suốt thời gian mình ốm phải nằm viện. Cậu đã chép bài cho mình. Sau mỗi giờ tan trường, cậu vội vã chạy đến nhà mình giảng giải cho mình những bài học của ngày hôm đó. Nhìn những giọt mồ hôi rơi trên trán cậu, mình cảm động vô cùng. Khi bị ốm, mình mới biết cậu là người bạn tốt, cậu tốt lắm. Khi đọc câu nói của M.Goorki “Người bạn tốt nhất bao giờ cũng là người bạn đến với ta trong những lúc khó khăn, cay đắng nhất cuộc đời” mình liền nghĩ ngay đến cậu.

Càng về sau, tình bạn của chúng mình ngày càng trở nên gắn bó, thân thiết hơn bao giờ hết. Cậu thường hay chở mình đến những cánh đồng đầy hoa dại để ngắm nhìn hoàng hôn. Mình cũng không hỏi vì sao cậu lại có sở thích kì lạ thế. Ánh mắt cậu đăm đắm dõi theo bóng chiều tàn với vẻ mặt đăm chiêu. Nhìn cậu, mình biết cậu đang rất buồn, rất cô đơn, lòng cậu đang nặng trĩu suy tư. Mình cũng không nói gì, mình im lặng ngồi bên cậu, để lắng nghe từng nhịp đập thổn thức của con tim. Có phải, cậu đang mang trong mình một nỗi đau, một sự mất mát quá lớn. Dường như, cậu không muốn chia sẻ cùng ai, ngay cả mình, người bạn thân duy nhất của cậu lúc này.

Cậu mơ ước được bước chân vào cổng trường đại học nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn cậu đành từ bỏ. Cậu cật lực lao động để kiếm tiền nuôi bà và nuôi em trai học. Cậu trở nên lạnh lùng và vô tình với mình như lần đầu tiên gặp. Mình đã cắt tóc ngắn rồi, cậu vẫn nhìn mình như một người xa lạ. Mình buồn lắm. Khi ở bên cạnh cậu, mình luôn cảm thấy vui vẻ, lúc nào trong mình cũng tràn ngập niềm vui. Cậu lạnh lùng, thờ ơ với mình, mình cảm thấy như có một sự mất mát quá lớn trong tâm hồn mà không thể nào hàn gắn được. Mình ước được một lần nữa, lần cuối cùng thôi được cậu chở, đi dạo trên con đường ngày nào, con đường ngập đầy hương hoa cỏ dại và cùng cậu ngắm hoàng hôn. Mình không thích hoàng hôn. Mình cũng không muốn tình bạn của chúng ta luôn gắn với hoàng hôn. Nhưng mình muốn được ở bên cậu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét