Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Làm sao để anh hiểu

Em thật sự thấy mình đang trở thành gánh nặng của anh, làm anh mệt mỏi.

Anh thân yêu! Anh có biết, đến giờ phút này, nếu có một điều ước là không từng làm một việc gì đó trong quá khứ, em sẽ ước chưa từng gặp anh, gần anh và yêu anh không? Anh đừng vội trách em nhé, em nói vậy vì đến giờ này, thật sự tình yêu của chúng mình còn đọng lại trong nhau chỉ là khổ đau, căng thẳng. Điều đó đã làm chúng mình có lúc không còn trong ký ức những kỷ niệm ngày đầu tiên, dù giờ phút đó với em, chắc chắn rồi em sẽ không bao giờ quên được.

Em đã từng nói tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ có lúc giận hờn hay cãi vã... chúng mình là một đôi rất hợp nhau. Bởi lẽ anh là người biết cách chiều chuộng người khác, còn em dù đôi lúc hơi ngang bướng nhưng lại chịu khó lắng nghe những lời anh cằn nhằn. Em hãnh diện vì điều đó, em mơ mộng một tương lai với nhiều điều tốt đẹp. Và rồi những hy vọng đó của em chóng tàn khi em nhận ra tình yêu của mình không được chúc phúc. Không biết có phải vì áp lực từ những lời dị nghị và dèm pha của nhiều người mà em lại có suy nghĩ rằng em không xứng với anh.

Em là một đứa con gái vô tâm, có chút gì đó ích kỷ, chưa biết cách hy sinh vì người khác. Tình yêu đầu tiên và các mối quan hệ trước đây của em, em luôn là người được nhận, em chưa biết cho đi, và cũng chưa biết rằng cho đi cũng là một hạnh phúc. Hạnh phúc vì đã mang lại cho người mình yêu niềm hạnh phúc hơn rất nhiều, thật sự là như thế.

Anh khác với những người khác, anh giúp em nhận ra điều đó, có lẽ vì em đã yêu anh một cách đúng nghĩa? Có thể lúc này hay lúc khác, cách này hay cách khác, sự hy sinh của em chưa đủ lớn, sự cho đi của em chưa vượt qua được cái tôi của bản thân. Nhưng em đã thật sự muốn hy sinh vì anh, để anh cảm thấy được hạnh phúc.

Ngày ấy, không biết vì sao, em luôn nghĩ rằng bên anh, em có thể vượt qua tất cả, vượt qua hoàn cảnh hai bên gia đình, qua cách sống trong quá khứ. Em chỉ cần có anh thôi là đủ, chỉ cần anh nắm chặt tay em, bên em và yêu em là em sẽ đủ can đảm đối mặt với tất cả.

Em không phải đứa con gái cá tính và mạnh mẽ, em rất yếu mềm, hay gục ngã trước khó khăn. Cũng không hiểu sao trong tình yêu với anh em lại có đủ niềm tin đến như thế, rằng chúng mình sẽ bên nhau đến tận cuối con đường, và sẽ hạnh phúc. Nhưng em lại đi ngược lại với những niềm tin ấy, em không đủ sức vượt qua vì khó khăn trước mặt em là gia đình anh... làm sao để anh hiểu được em đây anh?

Rồi mình chia tay... Nhiều đêm nghe giọng anh thổn thức qua điện thoại, nghe từng tiếng nấc của anh- người mà em vẫn nghĩ là lúc nào cũng mạnh mẽ và quyết đoán, lòng em thật sự đau nhói. Em thấy mình đỏng đảnh, kiêu kỳ, và ngốc nghếch biết bao khi cứ làm anh phải khổ sở vì những lời nói lạnh nhạt rất vô lý của em. Em dặn lòng không được yếu đuối. Rồi cả anh và em sẽ quên đi. Ước gì em có thể quay lại ngày xưa ấy, nhưng có lẽ đã xa lắm rồi anh nhỉ?


Ước gì em có thể quay lại ngày xưa ấy, nhưng có lẽ đã xa lắm rồi anh nhỉ? (Ảnh minh họa)

Những ngày không anh em hoang mang và sợ hãi, em không định hướng được tương lai của mình. Làm sao có thể nguôi ngoai được mọi chuyện, làm sao có thể quên tất cả những gì chúng ta đã có với nhau? Em càng đi càng sai anh à. Em có quá ngốc nghếch không? Sao phải làm cho cả hai đau khổ như thế này? Dẫu biết là rất khó, sao cứ bắt con tim làm điều ngược lại nó muốn? Vì mặc cảm và sĩ diện sao?

Khi biết anh có người yêu, cảm giác vui buồn xen lẫn trong em... Thật lòng em mong anh sẽ có được hạnh phúc nhưng hình như em đang chờ đợi điều gì đó nơi anh. Rồi bất chợt em thấy mình ngây ngô với ý nghĩ anh không còn là của riêng em...Em biết mình đang ảo tưởng và ngộ nhận trầm trọng vì hạnh phúc ấy em đã tự tay đánh mất.

Hình như em cố chấp quá nên đã vô tình làm tổn thương đến anh. Em đã không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như thế này. Anh chưa bao giờ oán trách em, kể cả những lúc em nặng lời hay lạnh nhạt với anh, vì em hiểu con người anh. Anh không nhẫn tâm và lạnh lùng như lời anh nói. Anh rất nhạy cảm, sâu sắc và nhận ra những điều dù là nhỏ nhất.

Ngày ấy em chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện chúng mình sẽ yêu nhau, em chỉ thấy anh giống như một chàng trai to xác nhưng dễ thương, vui vẻ, sôi nổi và nói rất nhiều. Em nghĩ, ai ở bên anh cũng chẳng bao giờ biết buồn.

Em không dám tự tin là đã hiểu anh hết, nhưng em yêu anh vì em hiểu được thật sự một phần con người anh, có thể nó khác với những gì bên ngoài, là những gì anh muốn giữ lại trong lòng. Thời gian đó có lẽ anh đã yêu em hơn em yêu anh rất nhiều phải không anh? Gặp anh mỗi lần em đều thấy anh vui vẻ, hào hứng, và có lẽ anh đã che giấu đi những mệt mỏi hàng ngày, để lúc nào cũng làm em vui, hạnh phúc vì được quan tâm, chở che và chăm sóc trong vòng tay yêu thương của anh. Với em, đó là những ngày tháng vô cùng hạnh phúc anh à.

Đừng suy nghĩ quá nhiều để đầu óc phải quá mệt mỏi, dù rằng với anh luôn luôn cần như thế. Bao nhiêu năm trôi qua em cứ mãi day dứt vì chưa lần nào nói lời xin lỗi với anh. Mẹ em nói nếu em cứ mãi ôm ấp những kỷ niệm trong quá khứ thì cuộc sống chẳng lúc nào vui, nhiều lúc phải biết buông tay. Tất cả những điều em nói để em muốn trải lòng cho anh nghe lần cuối cùng mà thôi anh à. Em hoàn toàn không muốn níu kéo để làm khổ anh thêm nữa.

Em đã thông suốt, cũng đã tập cách hài lòng với cuộc sống. Anh và cả em nữa, có thể chỉ là bạn tốt của nhau trong suốt quãng đời còn lại... vậy thì anh phải thật hạnh phúc nha anh! Bất cứ lúc nào anh cần, em cũng có thể lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Em rất muốn cảm ơn anh vì tình yêu đã dành cho em. Tình yêu thì không nên nói cảm ơn phải không anh, hãy thể hiện điều đó bằng hành động sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Nhưng em sẽ không còn cơ hội để làm điều đó, đúng hơn là có lẽ duyên số đã không cho em làm điều đó nữa. Em thật sự thấy mình đang trở thành gánh nặng của anh, làm anh mệt mỏi hơn vì em. Và em không thể làm điều đó với người mà em đã yêu, yêu rất nhiều.
24h

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét