Em không biết mất bao lâu để quên, để tha thứ và để yêu một người thay thế hình ảnh của anh.
Nhìn anh và bạn ấy kết hôn trên face xưng hô vợ chồng mà lòng em đau nhói. Đó là những thứ suốt 2 năm yêu anh em không có được. Em đã thay đổi không còn trẻ con tinh nghịch như xưa nữa mà bây giờ là một cảm giác thật trầm lặng từ trong đáy lòng. Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không, có biết ngày nào em cũng nhắc đến tên anh. Trên chiếc xe đạp em và anh đã đi qua bao nhiêu kỉ niệm, vui có buồn có rồi khi có xe máy ta lại lượn lờ những con đường Hà Nội. Anh nấu cơm em rửa bát, em giặt đồ anh phơi đồ. Hạnh phúc đó sao mà mỏng manh anh nhi?
Có người nói với em rằng “con trai rất mỏng manh dễ vỡ nhất là khi họ đứng trước hình hài một người con gái” và như thế anh đã rời xa em tìm đến những người con gái khác. Giờ em mới nhận ra những câu chuyện viết trên mạng là đúng. Em chỉ là một trong vô số người bị bỏ rơi. Cuộc sống này chẳng có gì ràng buộc được nhau hay sao ấy nhỉ? Sau bao nhiêu sóng gió ta có thể vứt bỏ một thứ và tìm ngay được thứ mới hơn đẹp hơn. Cái thứ mà anh nói “còn zin” sao mà chua chat đến vậy chứ?Con người anh thay đổi một cách đáng sợ khác với con người em đã chọn ngày ấy…Ấy thế mà em cũng không hiểu tại sao chính lúc này đây em vẫn yêu anh, vẫn muốn có được anh một lần nữa. Nhưng anh yên tâm dù đôi mắt em nhìn thấy anh hạnh phúc mà lòng đau nhói nhưng em cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng tới hạnh phúc và cuộc sống riêng của anh. Em sẽ tôn trọng quyết định của anh!
Hai năm em vun đắp cho mọi thứ sao cái em nhận được lại bất công đến vậy (Ảnh minh họa)
Anh biết không, mỗi khi nghe người khác nói về anh em lại tưởng tượng anh và người đó đang hạnh phúc như thế nào, nhìn anh vui mà em lại thấy khó chịu. Những bữa cơm anh cùng cô gái ấy, những cái tất bật hằng ngày trong căn phòng đấy... em đã từng như vậy đúng không anh? Giờ thì em chẳng có gì cho mình cả, em chỉ có thể nhìn nhìn anh và cô gái đó cùng nấu cơm, ăn cơm và vui vẻ lên giường với nhau trong căn phòng mà em đã từng gắn bó với anh suốt hơn 2 năm. Và đến giờ thì em không dám quay lại nơi ấy, cái nơi gắn đầy hình ảnh của chúng mình…
Có lẽ nào tình yêu chỉ đơn giản vậy thôi? Nhanh yêu nhanh quên và nhanh tan biến... Anh yêu và lên giường với cô ấy chỉ trong một tuần. Thế còn em, còn em thì sao? Hai năm em vun đắp cho mọi thứ sao cái em nhận được lại bất công đến vậy. Càng cố giấu lòng lại càng không thể quên, em mệt mỏi chỉ muốn khụy đôi chân xuống nhưng đâu thể sống cho chính mình. Cảm xúc của riêng mình chỉ có thể giấu vào nơi sâu nhất của trái tim, đau nhói anh à. Không thể cất thành lời, em đã mất anh thật rồi... nhanh và rất nhẹ nhàng. Em biết bước tiếp như thế nào bây giờ hả anh? Em cũng chỉ biết hỏi chính mình và vẫn chưa có câu trả lời chỉ vì em biết nếu em cứ để mấy cái status trên face anh sẽ cười em. Anh sẽ cười vì đã làm em tổn thương và có thể cái anh dành cho em chỉ là thương hại thôi phải không anh? Làm sao để chôn giấu mọi thứ? Nếu có phép màu thật thì em ước sẽ có thể quên được anh, em ước chưa từng bắt gặp ánh mắt anh nụ cười của anh và cả cái thứ tình yêu giả dối anh dành cho em nữa. Em không biết mất bao lâu để quên, để tha thứ và để yêu một người thay thế hình ảnh của anh. Chẳng biết ở đâu đó có ai chấp nhận một người đầy những vết thươngvà chẳng thể nào đứng lên được như em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét