Cô đơn không phải là không có người chia sẻ khi buồn. Mà là khi ngay cả chuyện vui cũng không có ai để cùng chia sẻ.
Cô đơn và ấm áp |
Ấm áp không phải khi bạn đóng cửa và chui vào chăn, mà khi bạn mở toang cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chắc chắn sẽ có điều thú vị sưởi ấm lòng bạn.
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.
Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”
Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ.
Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc ấy một mùa đông ấm áp!”
Vậy khi nào ta cảm thấy cô đơn ?
Cô đơn không phải là khi ta một mình mà là khi thấy mình đi giữa biển người mà như ở chốn không người.
Cô đơn là khi trong mắt mọi người mình như một kẻ vô hình.
Cô đơn không phải là không có ai sáng đèn trong Yahoo list. Cô đơn là khi nhìn vào cái list vàng khè sáng choang mà không biết nhấp chuột vào đâu, cũng chẳng có ai buzz mình.
Cô đơn không phải là một mình trong bóng tối với bản nhạc buồn rền rĩ. Mà là nghe một bản nhạc vui nhộn mà nước mắt cứ chực trào ra.
Cô đơn là khi lạc lõng giữa đám đông với tiếng nói cười lạ hoắc và vô nghĩa hơn cả lá cây trong gió.
Cô đơn không phải là không có người chia sẻ khi buồn. Mà là khi ngay cả chuyện vui cũng không có ai để cùng chia sẻ.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét