Anh Là Gì Trong Trái Tim Em? |
- Mình chia tay thôi anh.
- Tại sao?
- …
- Có phải vì chuyện hôm trước không, chỉ vì anh nặng lời với em mà em đòi chia tay sao?
- Cũng không hẳn như thế.
- Anh không hiểu. Chuyện đó anh có lỗi, anh đã xin lỗi rồi. Nhưng tất cả cũng chỉ vì anh yêu em, chẳng nhẽ em không hiểu sao.
- Anh à. Vấn đề là anh không tin em. Đấy không phải là lần đầu tiên và có lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng nếu chúng mình còn tiếp tục. Em không muốn hai chúng mình phải buồn như thế nữa.
- Thế em còn yêu anh không?
- Có.
- Và em vẫn nhất định chia tay?
- Vâng.
- Vậy thì hãy như thế đi.
Vậy là tôi và em đã chia tay. Tại sao tôi lại đồng ý chia tay em cơ chứ? Tôi hối hận quá. Tại sao tôi không cố níu kéo mối tình ấy, em vẫn còn yêu tôi cơ mà? Dù biết hi vọng là mong manh nhưng còn hơn là tuyệt vọng như bây giờ. Tôi đã để vuột mất em rồi. Tại sao lúc em đòi chia tay tôi lạnh lùng đến thế mà giờ đây tôi lại yếu ớt thế này? Tôi cố giữ lấy cái niềm kiêu hãnh to đùng của mình làm gì cơ chứ, điều duy nhất tôi cần lúc này là em, mọi thứ khác đều là vô nghĩa. Em là ý nghĩa của cuộc đời tôi, không có em thì tôi còn sống làm gì nữa. Đã hai ngày trôi qua kể từ giây phút ấy mà tôi vẫn không thể gượng dậy được. Đầu tiên, tôi thấy trái tim mình nặng lắm. Nó phải oằn mình gánh lấy những nỗi đau nặng như cả ngàn cân. Tôi đau như bị ngàn ngọn dao đâm vào người. Nỗi đau đớn mà Jesus phải gánh chịu khi bị đóng lên cây thánh giá có lẽ cũng không thể sánh bằng nỗi đau của tôi lúc này. Rồi bỗng tôi thấy một nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lên khắp căn phòng mình. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến mức ấy. Tôi chui vào gầm bàn co ro, cố thu mình nhỏ lại hết mức có thể để nỗi sợ hãi không tìm thấy tôi. Tôi rên rỉ, ú ớ như người sắp chết. Rồi tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi cố giấu những tiếng nấc nghẹn ngào vào trong chiếc gối để không ai nghe thấy được. Chiếc gối thấm đẫm nước mắt tôi. Khóc được đã giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nỗi đau của tôi đã được xoa dịu phần nào. Nhưng rồi sau đó tôi lại thấy mình kiệt sức. Trong người tôi chẳng còn chút sức lực nào. Tôi cứ nằm trên giường, mắt đau đáu nhìn lên trần nhà, chẳng còn làm được gì nữa. Đến hôm nay vẫn thế, tôi chẳng thiết làm gì. Chẳng còn điều gì là quan trọng với tôi nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi những muốn được nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài, một giấc ngủ trăm năm, ngàn năm hay là mãi mãi chẳng bao giờ tỉnh dậy. Như thế sẽ tuyệt vời biết bao. Chìm vào trong những giấc mơ tôi sẽ quên hết cái thế giới hiện thực chỉ toàn khổ đau và bất hạnh, niềm vui nếu có cũng chỉ là những làn gió thoáng qua mau chóng tan biến vào hư vô…
Sáng nay trời đẹp quá. Những vạt nắng lung linh nhảy múa trong căn phòng tôi theo từng nhịp gió đu đưa. Tôi lắng nghe tiếng chim hót véo von, một thứ âm thanh tuyệt vời mà chẳng bao giờ tôi để ý. Thật là một ngày tuyệt vời để … chết. Phải rồi, tôi sẽ chết. Cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Tôi đã sống đủ rồi, đủ để biết rằng cuộc sống này chỉ toàn những điều thối tha và giả dối được người đời khoác lên những tấm áo lụa lung linh. Mối tình với em là điều duy nhất không vô nghĩa trong cuộc đời tôi. Nhưng giờ khi em quay lưng với tôi thì chẳng còn gì ngăn cách tôi với cái chết nữa. Đằng nào có sống nữa thì tôi cũng chỉ là một cái xác sống mà thôi. Tôi chết thế này, gia đình tôi sẽ đau khổ lắm, nhưng rồi họ cũng sẽ vượt qua thôi. Tôi phóng xe lên cầu Long Biên. Đi trên đường tôi thấy vui lắm. Không vui sao được, hôm nay là ngày chết của tôi mà. Tôi không muốn làm một con ma buồn tủi. Tôi đứng tựa vào thành cầu, nhìn xuống dòng nước sông Hồng. Đất trời mênh mông quá. Ở đây sao mà cao thế? Nhảy xuống chắc là đau lắm. Tôi thấy hơi sợ. Tôi không đủ dũng cảm để sống nhưng cũng chẳng đủ dũng cảm để chết. Tôi nhìn trân trân xuống dòng nước như bị thôi miên. Bỗng dưng như tỉnh cơn mê, tôi thốt lên:
- Mình đang làm gì thế này?
Một cơn giận dữ khủng khiếp dâng lên trong lòng tôi. Tại sao tôi phải chết? Nếu tôi chết thế này người ta sẽ khinh tôi lắm, một thằng tự tử vì thất tình. Người ta sẽ chửi tôi là thằng ngu như tôi đã từng chửi những kẻ khác, tôi chẳng biết chuyện tình của họ nhưng vẫn chửi họ là đồ ngu. Tôi bỗng thấy hối hận quá bởi vì có trải qua những cảm giác khủng khiếp ấy thì mới hiểu được tại sao họ phải tìm đến sự giải thoát cuối cùng. Tôi nghĩ đến em. Nếu tôi chết chắc em sẽ khóc thương tôi nhiều lắm. Nhưng một ý nghĩ khủng khiếp vụt trôi qua tâm trí tôi. Em sẽ nghĩ tôi là một kẻ tội nghiệp, đáng thương hại. Rồi em sẽ mau chóng lãng quên tôi để vui vẻ với những người đàn ông khác. Em bảo em yêu tôi nhưng em chưa bao giờ nói rằng em chỉ yêu mình tôi. Tôi không phải là người đầu tiên và cũng chẳng phải là người cuối cùng. Tôi chỉ là một trong số những người mà em yêu. Tôi hận em. Em đã quyến rũ tôi và sau đó ruồng bỏ tôi. Tôi đúng là một thằng ngu. Sao tôi cứ trách mình vì những điều không phải lỗi của tôi. Tôi nhớ lại ngày hôm ấy…
- Hôm qua lúc tan trường, em đi với ai đấy?
- Ơ hôm qua anh đến trường em à? Em đi với bạn em.
- Bạn nào đấy? Có phải Phan Anh không?
- Sao anh biết?
- Thì nó hẹn em đi ăn trưa còn gì.
- Ai cho phép anh đọc tin nhắn của em?
- Thằng đấy có biết em có người yêu chưa mà suốt ngày nhắn tin thế?
- Em nói cho anh ấy biết rồi.
- Thằng khốn! Còn em nữa, tại sao em lại như thế?
- Khiếp, anh ghen kinh thế. Em với anh ấy chẳng có chuyện gì cả. Bọn em chỉ là bạn thôi.
- Bạn bè gì mà suốt ngày nhắn tin cho nhau? Bạn bè gì mà khoác tay nhau, nói cười tình tứ thế?
- Anh nghe này. Em là người yêu anh chứ không phải là tài sản của anh. Nếu anh để em tự do, em sẽ tự biết đâu là giới hạn. Nhưng nếu anh không tin em thì tốt nhất là mình chia tay…
Và mấy hôm sau thì em chia tay tôi thật. Lúc đầu tôi cứ trách mình sao không tin tưởng em, sao tôi lại hay ghen thế. Nhưng bây giờ khi tỉnh cơn mê, tôi nhận ra rằng người có lỗi là em. Em không quá xinh đẹp nhưng có một vẻ quyến rũ mê hồn. Một khi em đã muốn ai thì người đó sẽ chẳng cách nào thoát được khỏi tay em. Và khi em đã chiếm được người đó hoàn toàn thì nỗi buồn chán lại đến với em. Em lại đi tìm một người mới. Giờ đây tôi thấy thương hại cho em. Tình yêu đối với em như một trò chơi. Em tưởng mình biết rất nhiều về tình yêu nhưng thật ra em chẳng biết gì về nó cả. Em chỉ biết thỏa mãn niềm vui cho riêng mình, em chẳng biết gì về sự hi sinh cho người mình yêu.
Thật là bất công! Trong khi đối với tôi em là tất cả thì đối với em tôi chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Tôi hận em vì tôi đã quá yêu em. Không! Tôi sẽ không chết. Tôi phải sống để trả thù em. Tôi phải khiến cho em hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Tôi phải sống thật vui vẻ, tôi phải trở thành một người khiến cho mọi cô gái đều ao ước có được, và tôi phải có được người con gái mà mọi thằng đàn ông phải ao ước. Đó là cách mà tôi sẽ trả thù em. Tôi cười một cách man rợ. Niềm kiêu hãnh từng nhiều lần hại tôi giờ đây đã cứu vớt mạng sống của tôi. Tôi quay về nhà, từ bỏ ý định tự sát.
Chẳng hiểu vì cớ gì, tôi lại đọc lại tất cả những tin nhắn của em gửi cho tôi. Đọc những tin nhắn ấy, nỗi giận dữ trong tôi bỗng biến đi đâu mất. Những lời yêu thương em trao cho tôi sao ngọt ngào đến thế.
“Cả ngày hôm nay không được gặp anh. Em nhớ anh lắm”
“Em được nghỉ ba tiết cuối. Anh đưa em đi chơi được không?”
“Em không ngủ được. Anh hát cho em nghe đi”
…
Từng tin nhắn, từng tin nhắn như từng nhát dao cứa vào trái tim tôi. Tôi cay đắng thốt lên:
- Giả dối! Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối!
Tôi tự nhủ mình không thể tha thứ cho em. Nhưng tôi biết là đến khi gặp lại em, nhìn đôi mắt đẹp tuyệt vời của em, nghe giọng nói dịu dàng của em, tôi sẽ lại quên hết mọi đau khổ mà em gây ra cho tôi. Tôi hận em vì tôi quá yêu em. Tôi không thể đứng dậy nếu cứ giữ mãi hình ảnh của em. Tôi phải xóa đi hình ảnh em trong tâm trí tôi. Bắt đầu bằng việc xóa tất cả những dòng tin nhắn, những bức ảnh của em trong máy tính. Như thế vẫn chưa đủ, tôi đem đi đốt những tấm thiếp em tặng cho tôi, những bức thư tôi viết cho em mà không gửi, … và bức ảnh của em lâu nay vẫn nằm trong khung ảnh trên bàn học của tôi. Tôi ngồi nhìn ngọn lửa ngấu nghiến dần những vật báu vô giá của mình. Cơn đau lại tìm đến với tôi. Đến khi bức ảnh bắt đầu co quắp, tôi nhìn em cười trong ngọn lửa tàn nhẫn. Nước mắt tôi lại chảy. Tôi chua xót hỏi em:
- Rốt cục thì… Anh là gì trong trái tim em?
Mọi thứ đã cháy hết. Chỉ còn lại chút tro tàn trôi theo làn gió bay vào không trung…
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét