Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Con dâu của bà Đức

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này thì kêu này...kêu này...

Bà Đức co rúm người xuống góc cửa, giơ tay đỡ lấy cái chổi của con dâu, ánh mắt như van xin...

***

Đang ngồi xếp lại mấy bó rau muống ngoài chợ thì Thìn thấy bà Hường chạy từ trong ngõ ra gọi lớn:

- Thìn ơi, mày chạy về nhà ngay! Bà Đức đang đập cửa ầm lên kìa.

Thìn thong thả đặt mớ rau xuống cái mẹt, rồi nói:

- Ôi giời, ngày nào bà ý chả thế...cứ mở ra là bà ý chạy lung tung ra ngoài đường. Kệ thôi bác ạ, em còn phải buôn bán chứ suốt ngày trông nom như vậy thì làm ăn gì nữa.

Bà Hường xua tay:

- Không như mọi lần đâu, tao thấy bà ý hét to lắm, chắc bị ngã hay bị làm sao đấy, về đi tao trông hàng cho...nhỡ có chuyện gì thì lại...

Thìn vơ đống lá rau vàng úa bỏ vào túi ni lông, rồi miễn cưỡng đứng dậy, thở dài nói với bà Hường:

- Vâng... thế nhờ bác để ý hàng hộ em, chạy về xem phải hầu cái gì nữa đây...


Về làm dâu nhà bà Đức được 6 năm. Chồng làm công nhân tại Nhà máy cơ khí, anh trai chồng thì đã chết để lại bà chị dâu tên là Hồng và đứa con nhỏ 10 tuổi. Đứa em gái chồng thì đã lập gia đình ở tận trong miền nam. Thìn không có nghề ngỗng gì nên theo Mẹ chồng làm nghề buôn bán rau ngoài chợ, túc tắc qua ngày kiếm sống nuôi đứa con nhỏ 5 tuổi. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũng không đến mức túng thiếu lắm.

Bà Đức vốn là người thương con, thương cháu lại khéo buôn bán, nên bà vun vén và lo toan được cho gia đình. Sức khỏe ngày càng yếu nên bà để cửa hàng rau lại cho Thìn buôn bán.
Nhưng kể từ khi bà Đức bị lẫn, lúc tỉnh lúc mê thì cuộc sống của gia đình Thìn bị xáo trộn tất cả. Bà chị dâu đi làm suốt ngày nên việc chăm mẹ chồng, Thìn tự nhiên phải gánh lấy là chính.

Vừa về đến nhà đã nghe tiếng bà Đức kêu la...Thìn lấy chìa khóa vội mở cửa, rồi quát lên:

- Trời ơi là trời..., sao bà khỏe hành hạ người khác thế này. Sao bà không ngồi một chỗ cho tôi nhờ....Tôi hầu bà ăn rồi hầu bà ỉa như vậy còn chưa đủ sao...Không biết kiếp trước tôi nợ gì bà mà bà hành tôi thế này, bà định làm khổ cái thân gái này đến bao giờ nữa đây...

Thìn cầm cái chổi ở góc sân, vụt tới tấp vào người bà Đức và mắng:

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này thì kêu này...kêu này...

Bà Đức co rúm người xuống góc cửa, giơ tay đỡ lấy cái chổi của con dâu, ánh mắt như van xin...

Thìn chợt nhìn thấy cái ấm nước sôi đặt trên bếp than tổ ong đã bị đổ lênh láng ngoài sân, Thìn tiến tới chỗ bà Đức rồi lại quát:

- Lại lọ mọ ra phá nên bỏng rồi chứ gì, cho bà chết nhé, còn la hét cái gì, để nguyên tôi xem nào...

Bà Đức bị bỏng một vết dài trên đùi và bụng, đang nhăn nhó vì đau, miệng không ngừng rên la...Thìn vạch luôn áo và quần bà Đức lên để kiểm tra thì những mảng da bị bỏng tuột ra theo lớp áo quần, bà Đức đau quá hét lên rồi ngất lịm đi.

Thấy bà Đức ngất, Thìn sợ quá không biết làm gì vội kéo áo và quần bà lại như cũ rồi hô hoán hàng xóm sang cứu. Mấy người xung quanh chạy vào:

- Có chuyện gì mà bà cụ lại nằm ở đây thế này, đưa bà vào bệnh viện cấp cứu thôi, ai chạy về lấy xe máy ra đây ngay...

Thìn cuống quýt:

- Dạ em đang ngoài chợ, thấy bác Hường ra gọi, bảo là mẹ em đang kêu ở nhà...em sợ quá bỏ cả hàng chạy về đây luôn, vừa về thì thấy mẹ em nằm ngất thế này. Em sợ quá, mẹ em làm sao thì em chết mất các bác ơi...ôi mẹ ơi, mẹ làm sao thế này mẹ ơi...

Ông Tân hàng xóm bảo mọi người im lặng, tiến lại gần bà Đức và bảo:

- Bà cụ bị bỏng nước sôi, có vẻ nặng đấy. Không ai được cởi bỏ quần áo của cụ vì có thể dẫn tới lột da vùng bị bỏng, phải ngâm ngay phần cơ thể bị bỏng vào nước lạnh sạch một lúc. Sau đó băng nhẹ vết bỏng bằng gạc rồi đưa cụ đến Bệnh viện cấp cứu ngay...

Hàng xóm mỗi người một việc sơ cứu rồi đưa bà Đức vào Bệnh viện. Thìn rối rít:

- Trăm sự nhớ các bác giúp! đưa mẹ em vào viện, em ở nhà chuẩn bị ít đồ rồi vào theo ngay.

Thìn vội gọi điện cho chồng thông báo và không quên gọi luôn cho họ hàng nhà chồng biết để mọi người đến thăm...

Ra nhà trẻ đón con gửi về nhà mẹ đẻ, sau đó gói ghém ít đồ dùng cá nhân, Thìn lấy xe rồi đi vào Bệnh viện để chăm sóc cho mẹ chồng.

Vừa vào bệnh viện, đã thấy Sơn – chồng Thìn đang chạy loanh quanh làm thủ tục. Vừa nhìn thấy Thìn, Sơn trừng mắt:

- Tôi đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, đun nước sôi thì mang ra chỗ khác, cô để giữa sân như thế bà vấp phải thì bỏng chứ còn gì nữa...bà làm sao thì cô đừng trách tôi...

Lúc này họ hàng đã có mặt đông đủ thăm bà Đức.

Thìn cầm ly sữa nóng, thổi nhẹ nhẹ rồi đút cho mẹ chồng ăn, giọng vẫn run run:

- Khổ lắm các bác ạ, em đã dặn mẹ là không phải làm cái gì cả, cứ ngồi nhà xem ti vi cho vui. Cơm nước, giặt giũ em làm hết, vậy mà cứ lọ mọ rồi bị ngã... để ra nông nỗi này...thương mẹ quá mà không biết làm gì hơn. Mẹ ơi, mẹ cố uống hết ly sữa này rồi nghỉ ngơi mẹ nhé!

Họ hàng ai cũng cảm động, vừa thương nhưng cũng vừa mừng cho bà Đức có được cô con dâu hiếu thảo:

- Bà bây giờ yếu rồi, lúc tỉnh lúc mê...họ hàng ai cũng cảm thông, chúng tôi mỗi người có một chút ít để biếu bà. Cô Thìn cầm lấy lo cho bà, chịu khó mua đồ ăn cho bà tẩm bổ lấy lại sức...người già sống nay chết mai, vất vả cả đời rồi bây giờ tuổi già cũng chỉ trông chờ vào các con các cháu...bà Đức là vẫn còn may mắn vì có con dâu hiền thảo, như vậy chúng tôi cũng yên tâm phần nào!

Mỗi người cầm tay bà Đức một lúc để hỏi thăm, nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ thấy một dòng nước mắt lăn nhẹ trên khuôn mặt già nua, nhăn nheo...


Thìn cầm lấy phong bì của mọi người đưa, đút vào túi, giọng đầy xúc động:

- Thật là... ngại quá, các bác đã đến thăm là quý rồi lại còn cho nhiều tiền thế này. Mẹ em cũng xúc động nên khóc đấy ạ! Từ hồi bị lẫn, mẹ em chẳng nói được câu gì, cứ lúc nào cũng lủi thủi như vậy. Sáng nay em mua cho mẹ em bát cháo gà, mẹ em còn ăn hết ngon lành...vậy mà bây giờ thì yếu thế này...

Tối hôm đó trong bệnh viện, Sơn ngồi đút cho mẹ hết bát cháo...thấy bà đã ngủ, Sơn quay lại bảo Thìn:

- Thôi cô ở đây chăm sóc bà, tôi về xem nhà cửa thế nào, lát chị Hồng đi làm về sẽ vào đây luôn. Tôi ở đây thì cũng không giúp được gì, nhất là đưa bà đi vệ sinh, rửa ráy không tiện lắm. Sáng mai tôi vào sớm trông thay để cô về nghỉ.

Nhắc đến Hồng, Thìn nguýt môi và bảo chồng:

- Ôi cái bà Hồng đấy thì giúp cái gì, lười như hủi. Mang tiếng cùng làm dâu mà mụ ý có làm gì đâu, Mẹ anh có làm sao thì toàn đến tay tôi...

Sơn lừ mắt nhìn vợ:

- Cô thôi ngay cái kiểu châm chọc đấy đi, lúc bà còn khỏe mạnh thì một tay bà gánh vác gia đình, lo cho con cho cháu đầy đủ sao lúc đấy các cô không kêu ca đi. Bây giờ bà già cả rồi, thay nhau chăm sóc cũng là chuyện bình thường. Bà cũng mới lẫn gần 5 tháng nay chứ mấy, việc gì các cô cứ phải kể lể làm gì...

Sơn quay lại nhìn mẹ rồi đứng dậy ra về. Một lúc sau Hồng vào thăm mẹ chồng, ngồi xuống giường bệnh nhìn bà Đức đang lim dim nằm ngủ, Hồng nhìn Thìn và hỏi:

- Thế bà ý bị làm sao hả cô, đang yên đang lành lại nằm viện. Ai có thời gian mà hầu được, thế đã có những ai vào thăm rồi...

Thìn đảo mắt nhìn những giường bệnh xung quanh, rồi đứng dậy ra ngoài hành lang...Hồng hiểu ý đi theo ra ngoài, Thìn nhếch mép cười mỉa mai:

- Mẹ chồng là mẹ chung nhé, chị là dâu trưởng đấy chứ không phải tôi...chăm sóc cho bà cụ thì cái gì cũng đến tay tôi, chị thì làm được việc gì. Chị hỏi những ai đến thăm là ý gì, hay chị bảo tôi phải đưa tiền đấy cho chị à? Đừng mơ nhé!

Hồng sấn sổ tiến lại gần Thìn rồi nói với giọng chua ngoa:

- Mày đừng có láo với tao nhé, dù gì thì tao cũng là dâu trưởng tao có quyền. Mày không phải giở cái giọng đạo đức đấy ra, mày bịp người ngoài thì được chứ đừng qua mắt tao. Mày chăm sóc cái gì, hay suốt ngày mày đánh mày chửi bà ý. Mày có cần tao phải kể ra không?

Thìn cũng không vừa:

- Tôi làm sao mà chị phải dọa, tôi hỏi chị nhé từ ngày bà cụ bị lẫn đến giờ chị hầu được ngày nào chưa, hay suốt ngày trai trên gái dưới. Chị tưởng tôi không biết chị đang cặp kè với thằng nào à. Tôi sống thế nào thì tự tôi biết, không để chị phải dạy tôi...

Hồng chỉ tay vào mặt Thìn:

- Tao nói cho mày biết nhé, loại đạo đức giả. Thế tiền mà con Út nó gửi từ miền nam ra cho và của họ hàng biếu bà cụ mấy tháng nay đâu, một mình mày hưởng tao có được đồng nào đâu. Mày chăm sóc hả, ừ đúng, trên danh nghĩa thì mày chăm sóc đấy, thế mày cho bà cụ ăn những gì? Mày trả lời đi, sáng mày cho bà cụ nhịn đói, nhưng ai hỏi thì mày cũng bảo là mua cháo gà với cháo sườn cho ăn...mày tưởng tao không biết à. Cơm nước thì bà cụ toàn ăn thừa lại của mày với con mày, bà ý lẫn rồi có biết gì đâu mà kể tội của mày. Khốn nạn như nhau cả thôi...!

Từ ngày nằm viện trở về, bà Đức không đi lại được nữa, sức khỏe ngày càng yếu. Ăn uống tắm giặt, vệ sinh cá nhân đều phụ thuộc vào hai cô con dâu hiếu thảo. Những lúc Sơn đi làm ca sáng thì chiều về thì đút cho mẹ được ít cháo, cốc sữa. Còn những hôm Sơn làm ca đêm thì hầu như bà cụ nhịn đói, vì hai chị em dâu tị nạnh nhau, người này tưởng người kia cho ăn rồi. Mà bà cụ thì cũng chẳng nói được câu gì nên cũng không biết để hỏi.

Bà Đức ngày càng gầy yếu, người chỉ còn da bọc xương. Giường người ốm lâu ngày bốc mùi hôi thối bởi mùi phân và nước tiểu, ngày đầu Thìn còn dọn cho đỡ mùi, nhưng sau thấy bất công vì bà chị dâu kia chẳng thấy dọn bao giờ nên Thìn cũng mặc kệ, ngửi mãi cũng thành quen...

Một lần Thìn và Hồng đang cãi nhau vì chuyện giặt quần áo của bà Đức thì bỗng nghe thấy bà ú ớ như muốn nói điều gì đó, làm cả hai bỗng giật mình...

Bà Đức cố giơ tay chỉ trỏ như muốn dặn dò. Thìn và Hồng chạy vội lại nhìn bà cụ:

Hồng nhìn bà cụ, rồi lại nhìn Thìn:

- Này, hay là bà cụ giấu của chìm của nổi gì đấy. Bây giờ yếu quá rồi nên muốn để lại cho mình...

Hồng cầm tay bà cụ, âu yếm:

- Mẹ ơi, con Hồng dâu trưởng của mẹ đây. Mẹ có dặn gì con không ạ, mẹ có hiểu con đang nói gì không...

Thìn nghe Hồng nói vậy thì mỉa mai:

- Nếu có của thì chồng tôi mới được hưởng nhé, không đến lượt chị...

Bà Đức vẫn cố giơ tay chạm vào cái gối, miệng vẫn ú ớ...
Mặc cho hai cô con dâu hỏi, Bà vẫn nhìn xung quanh một hồi lâu như muốn tìm ai đó...đứa con gái thì đi lấy chồng xa... con trai bà tối nay đi làm ca đêm chắc cũng không về kịp... hai hàng nước mắt tuôn trào xuống gò má gầy guộc...rồi bà nhắm mắt lại và ra đi mãi mãi...

Thìn và Hồng không ai bảo ai, kéo cái gối ra khỏi đầu bà cụ, lần thấy một gói nhỏ được bọc kỹ bằng mảnh giấy màu hồng. Cả hai cùng mở ra thì thấy có đôi khuyên tai bằng vàng mà bà Đức đeo từ hồi còn trẻ...

Đám tang bà Đức rất đông người đến viếng, ai cũng thương bà sống phúc đức, nhân hậu...
Mặc bộ quần áo tang xô trắng, Hồng cố bám vào chiếc quan tài đang được chuyển ra ngoài xe và khóc lớn:

- Ôi trời.... ơi....có nỗi đau nào hơn thế nữa không hả trời....có mất mát nào hơn thế này nữa không...Mẹ ơi sao lại bỏ con bỏ cháu ra đi như vậy, con chăm sóc mẹ chưa được bao lâu mà giờ âm dương cách biệt, mẹ ơi là mẹ ơi...

Thấy Hồng gào khóc và cứ bám chặt lấy quan tài của Bà Đức không chịu buông ra, họ hàng đỡ lấy Hồng an ủi:

- Thôi bà mất rồi, có đau buồn thì cũng vậy, cố gắng gượng lên mà lo việc cho bà đã...

Hồng gạt tay mọi người ra và càng khóc lớn:

- Cứ kệ tôi, để tôi đi theo mẹ xuống dưới đó hầu hạ, chăm sóc cho mẹ tôi bớt cô đơn lạnh lẽo...Mẹ ơi chờ con với...

Thìn cũng chạy vội ra ôm lấy quan tài mẹ chồng và gào lớn:

- Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy tiếng con đang gọi mẹ không. Mẹ về với con đi mẹ ơi, để con được thường xuyên chăm sóc mẹ như ngày nào...Mẹ con sớm tối có nhau, Mẹ mất rồi con sống ra sao đây...Ôi đau đớn quá...

Tiếng khóc, tiếng gào thét của hai cô con dâu làm ai dự đám tang cũng phải rớt nước mắt vì xúc động.

(KimTam Long-truyenngan.com) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét