Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Câu chuyện tình yêu: Cảm ơn em!

Có lẽ anh và em đến với nhau theo cách chả giống ai trên đời này.

Vào năm nhất học đại học được vài ngày anh đã có một người bạn, hai thằng học chung lớp anh văn với em, và một vài người sau này trở thành bạn rất thân của hai đứa mình. Anh lại định tán tỉnh một cô bạn học chung lớp khi bước qua tuần học thứ 1 nữa chứ, nhưng không, anh chợt nhận ra có một cô gái giản dị, xinh xắn và có một cái tên rất hay, và đó là em. Có lẽ lúc đó anh bị sét đánh thật, em có cái gì đó rất hợp với cái vẻ quê quê của anh. Anh lập tức lần mò ngày sinh nhật của em và biết hôm sau là sinh nhật em, đi học về đạp xe đạp ngay ra phố mua một món quà cho em, lúc đó ba má mua xe máy cho rồi mà chưa biết đi. Hôm sau tặng em và thấy vẻ mặt bất ngờ của em anh rất vui. Lại có tin đồn em có người yêu đang ở xa rồi sau đó xác minh là không phải, vui ra mặt. Sau đó xin được số điện thoại của em, vài ngày đầu thì nháy máy và tiếp là nhắn tin làm quen.

Sau đó hàng ngày cứ lò mò qua nhà trọ thằng bạn rồi quen thêm một thằng bạn nữa, 3 thằng cứ lại mò xuống phòng trọ nơi em ở, lúc nào xuống cũng có bánh, trái cây. Lúc đó cũng có một anh chàng theo đuổi em nữa. Anh định rút lui nhưng không, lại tiếp tục theo đuổi. Thoắt một cái là chuẩn bị thi học kỳ thứ I, chúng mình ngồi ôn bài chung cùng nhau, lúc đó ghen hay gì đó và trẻ con nên tát em một cái, thật sự rất có lỗi, muốn rời xa em ngay lập tức thôi. Nhì nhằng một thời gian. Sau khi thi xong là lúc em về nghỉ tết, cái đêm trước khi cô bạn cùng phòng em về em có nhắn tin cho anh một tin nhắn dài bằng 4 tin nhắn bình thường mở đường cho anh chinh phục trái tim em. Cái điện thoại lưu tin nhắn đó và tin nhắn em nhận lời yêu anh không bị hỏng thì bây giờ nó là thứ quan trọng nhất cuộc đời anh đấy em à. À quên, em về tết thì nhận lời quen anh qua tin nhắn, cái tin nhắn 9119 đấy em ạ, sau tết là ngày em lên học lại, mong gì đâu, gọi điện thoại và nhắn tin liên tục, bỗng em gọi là xe quá đông em quá mệt nên em xuống một chỗ nào đó trên đường, lập tức phóng xe như điên xuống đón em. Đón em xong biết nói gì đâu, im lặng từ lúc đón em, hình như chỉ hỏi câu “mệt lắm hả?” và nhe răng ra cười. Hôm sau thì được nắm tay em, ôi cảm giác hạnh phúc làm sao. Có lẽ em ít nói và anh cũng ít nói, anh lại quê quê, chả có tài tán phét gì nên buồn lắm em nhỉ, lại còn cái trò của cô bạn chung phòng trọ em là hai người quen nhau từ ngày nào. Bó tay thật, ai mà biết, lúc đó ngu quên không mở cái tin nhắn ra mà xem, thôi thì nhớ nhớ lại là ngày nào rồi chọn 1 ngày.

Chúng mình quen nhau 4 năm đại học, biết bao lần anh làm em buồn, anh ghen tuông vớ vẩn, lại còn cắn em, tát em hơi lắm nữa chứ, trẻ con thật. Sau đó trưởng thành lên rồi thì đã muộn. Mà công nhận lúc đó nghèo thật, sinh viên ở với ba má làm gì ra tiền mà mua cho em cái này cái kia được, nhưng vốn dĩ em giản dị và không đòi hỏi gì, anh trân trọng tình cảm đó của em lắm. Cảm ơn em.


Anh biết là không thể tiếp tục nhưng hãy coi anh là anh trai (Ảnh minh họa)

Vào đợt nghỉ lễ 30/4 năm học 2 hay 3 gì đó, anh và em về nhà em chơi. Ôi cái ngày mưa đó, đi đường cứ hù em cái đường đất khoảng 20km đó mà xấu là quay về đấy, ai dè cái đường đất có là gì đâu, mà ra cái đường gần vào thị xã thì té xe vì đường đất mà mưa lầy, khổ nỗi 10 người đi thì 7,8 người té hoặc trượt rồi. Về gần nhà thì gặp ba và anh em đang đi bộ về, lập tức giao xe cho anh em chở nốt đường về nhà em, gian nan mà vui lắm đấy em ạ. Cảm giác tình cảm hai đứa thêm một bậc nữa. 

Sau khi học đại học xong em quyết định học lên thêm, anh đi làm. Cái thời buổi khó khăn tìm đâu ra công việc ổn định mà làm ở một thành phố nhỏ cơ chứ, anh vật vờ làm thêm vớ vẩn, những tưởng em sẽ thay đổi nhưng không, em vẫn dành cho anh nhiều tình cảm, động viên anh, thầm cảm ơn em rất nhiều. Em học được một học kỳ thì tết, sau tết thì ba em mất, những ngày trước đó anh đòi lên thăm ba mà em không cho, mà anh đần thật lại không đi, chỉ nhắn tin là “em động viên ba nhé, cố gắng chăm sóc cho bản thân và ba nữa…” . Vài ngày sau, em nhắn tin báo ba mất vào lúc gần sáng, sáng ra đi lên với em ngay, tới nơi thì chỉ biết nói “cố lên nha bác và cố lên nha em”, thật sự không biết nói gì và chỉ biết ngồi ngoài phụ chị dâu dọn dẹp bàn ghế, ly chén thỉnh thoảng vào ngồi bên cạnh em. Anh càng thương em hơn. Rồi biến cố ấy cũng trôi qua, em lại tiếp tục lên học tiếp, anh kém thật, chả hiểu cảm giác của em lúc đó mà động viên em.

Vài tháng sau anh đi làm ở một công ty mới, cơ quan nhà nước lương ba cọc ba đồng, em vẫn bình thường. Lại càng thương và trân trọng tình cảm của em. Gần cuối năm anh sắp tìm được một chỗ ổn định, tốt hơn thì vào một ngày mưa, cái ngày gần cuối năm ấy em nói lời chia tay. Rất buồn và cố níu kéo trong những ngày sau nhưng thái độ em rất quyết tâm, dứt khoát, chưa bao giờ anh thấy em như vậy, lúc đó biết là không thể tiếp tục rồi. Nửa tháng sau ngày em nói lời chia tay thì nhận được quyết định đi làm. Lại là em hy sinh cho anh khi biết công việc anh làm sau này hai đứa không thể đến với nhau.

Cảm ơn em đã mang tới cho anh một tình yêu đẹp. Cảm ơn em đã bên cạnh anh suốt quãng thời gian anh khó khăn nhất. Cảm ơn em rất rất nhiều.

Anh biết là không thể tiếp tục nhưng hãy coi anh là anh trai (mẹ em hay nói anh giống anh đầu mà) hay là ai đó dở hơi cũng được. Anh chỉ muốn thỉnh thoảng được gửi ngắm yêu thương của mình qua một cái gì đó cho em thôi. Gia đình em anh cũng coi như là gia đình của mình mất rồi. Ngay lúc này em đã có người yêu khác chỉ một thời gian rất ngắn sau khi chia tay. Chúc em hạnh phúc bên tình yêu mới. Người đã luôn theo đuổi em từ rất lâu rồi, và em có những người bạn tuyệt vời lắm đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét