Có lần tôi đến nhà anh chơi, tôi cố tình ngồi gần anh, anh lại dịch ra xa như tôi là yêu quái không bằng.
Tôi năm nay 20 tuổi còn bạn trai hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi quen nhau đã lâu, lúc đầu tôi cũng có ý với anh nhưng thấy anh chẳng đoái hoài gì cả, nghĩ là anh không thích tôi nên lại thôi. Bẵng một thời gian sau mới gặp lại, chúng tôi hay trò chuyện, đi uống nước với nhau. Thấy tình cảm đang “chín” dần mà anh chẳng ho he nói năng gì cả, tôi mạnh dạn tỏ tình và sướng rơn khi biết anh cũng yêu tôi mà không dám thổ lộ.
Yêu nhau được 6 tháng, dù là ở gần nhau nhưng một tuần cũng chỉ gặp nhau khoảng 2 lần. Cứ mỗi lần đi chơi, đúng 7 giờ tối anh đến đón tôi và đúng 9 rưỡi sẽ chở tôi về nhà. Dù Valentine, 8/3 hay các ngày lễ có cái gì hay hay đang xem giữa chừng nhưng đúng 9 giờ 30 phút anh sẽ đèo tôi về, đó như là nguyên tắc bất di bất dịch. Nhiều lúc tôi năn nỉ chơi thêm một tí cũng không sao đâu thì anh mắng tôi là con gái phải về sớm, ra đường đêm khuya là hư hỏng.
Ảnh minh họa.
Tôi thấy anh nói thế cũng có lý nên thôi chẳng nói thêm gì nữa. Nói điều này hơi ngại nhưng tôi thấy anh cứ nhát gan thế nào ấy, sống ở thành phố chứ có phải ở quê đâu, người ta hôn nhau ngoài đường đầy ra đấy nhưng đi chơi ở ngoài anh không bao giờ nắm tay tôi. Khi tôi cố tình nắm tay thì bị anh hất ra, anh bảo chỗ đông người không làm thế được, thiên hạ họ cười cho. Anh cấm tôi không được cầm tay hay là tỏ ra thân mật nơi công cộng.
Anh đã đi làm nên cũng nhiều bạn bè. Cuối tuần, mấy anh lại rủ nhau nhậu nhẹt. Những lần như thế, các bạn lại bảo anh đưa tôi đi cùng cho vui. Vậy nhưng mỗi lần đi cùng anh là một lần tôi thấy mình hụt hẫng. Anh không ngồi cạnh tôi, để tôi ngồi một mình trong khi bạn gái của bạn bè anh đều được ngồi gần người yêu. Anh bảo họ khác, mình khác. Mỗi lần tôi lau mồ hôi cho anh thì anh lại gạt tay ra, nhăn mặt bảo tôi đừng làm thế, có bạn anh ở đây nên ngại lắm.
Có lần tôi khóc nức nở vì tủi thân. Tôi nghĩ anh người lớn, đứng đắn nhưng không thấy ai lại lạnh lùng với người yêu khi ở ngoài như vậy.
Ở chốn đông người thì như thế, còn ở riêng, khi chỉ có hai đứa trong phòng cũng chẳng khá hơn. Yêu nhau đã lâu mà anh chả dám hôn. Đôi khi tôi chủ động hôn trộm, thơm má trộm. Có lần tôi đến nhà anh chơi, tôi cố tình ngồi gần anh, anh lại dịch ra xa như tôi là yêu quái không bằng.
Đi uống café, thường thì các đôi yêu nhau sẽ ngồi cạnh nhau, nhưng anh lúc nào cũng ngồi đối diện với tôi. Anh chưa bao giờ chở tôi vào công viên vì theo anh “chỗ đấy nhiều người hành động thiếu đứng đắn, mình vào dễ bị nhiễm xấu lắm”.
Đôi khi tôi cứ nghĩ mình đang yêu một khúc gỗ, không lãng mạn, chẳng nhẹ nhàng, làm gì cũng phải suy xét đủ thứ. Thực sự tôi thấy mệt mỏi, chán yêu. Người ta bảo yêu nhau là mang lại cho nhau cảm xúc ngọt ngào, thăng hoa, đằng này tôi lại thấy mình như xơ cứng đi.
Tôi có ý gần gũi là anh lại bảo con gái sao mà bạo dạn thế, rồi lại soi xét quá khứ “Ngày xưa yêu em cũng như thế này à?”. Thành ra giờ tôi cũng chẳng muốn chủ động gần anh nữa.
Tôi phải làm gì với anh chàng “quá ngoan” của mình đây?
Nguồn: soha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét