Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Một ngày rất gió

Cầu Long Biên, 10h tối của một ngày thu muộn
- Alo, tớ đây!
- Cậu đang ở đâu đấy? Tớ lo quá, gọi mãi mà không thấy nhấc máy!
- À … ở đâu nhỉ? Tớ cũng ko biết đây là đâu nữa. Chỉ biết một nơi nhiều, thật nhiều gió!
- Cậu… lại nhớ về người ấy à?
- …
- Thôi về đi, đừng đó ở đó lâu quá! Không về nhanh tớ ra bắt cóc về đó!
- Ừm… tớ biết mà. Tớ về bây giờ đây.

Duy Anh ngắt điện thoại, lòng tràn đầy nỗi lo. Việc đầu tiên cậu muốn làm là phóng xe ngay đến cầu Long Biên – một nơi nhiều gió, một nơi Linh Chi cho là nơi bình yên trong trái tim, lôi cô bạn về để tránh cái cơn gió thu se lạnh này. Nhưng tất cả những điều có thể làm là ở đây và tưởng tượng về một cô gái có nụ cười buồn, thân hình mỏng manh trong chiếc váy hoa, đôi trân chần đứng bên thành cầu suy nghĩ miên man. Và có lẽ trên khuôn mặt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp khô.

Linh Chi vẫn nhớ người đó!

Vào những ngày nhiều gió, đôi khi Duy Anh mất liên lạc với cô. Và anh biết cô ấy đang ở đâu, nhớ đến ai, nhớ đến điều gì và anh biết cô đã khóc, rất nhiều. Khóc để rồi lại nhớ, nhớ rồi lại tự dặn lòng phải quên! Và anh cũng biết vào những ngày đó có cái gì đó không ổn trong anh. Anh biết: tim anh nhói đau!
Một câu chuyện tình

Linh Chi – cô học trò có nụ cười dịu dàng, đôi mắt tròn, sâu thẳm và một trái mơ mộng.
Hải – trưởng phòng của một Công ty Xây dựng, thành đạt, phong độ, đầy sức hấp dẫn.
“Họ gặp nhau vào một ngày đầu thu gió nhẹ.

Yêu nhau vào một ngày đông nhiều gió.
Và chia tay vào một ngày Hà Nội lộng gió!”

Maxx coffee một ngày đầu thu.

Hà Nội những ngày đầu thu thật đẹp, đẹp đến lạ kỳ! Trời nhiều gió, những cơn gió nhè nhẹ luôn làm con người cảm thấy dễ chịu và phải chăng nó khiến con người ta dễ yêu, dễ rung động hơn bình thường.
Vội vàng bước vào quán café ven Hồ Tây, anh mải miết tìm bàn của cô bạn thân tổ chức sinh nhật thì bắt gặp một bóng dáng “thiên thần” đứng bên cạnh cô bạn. Một cô gái có nụ cười dịu dàng, mặc một chiếc váy hồng nhạt, chiếc váy bồng bềnh trong gió, tay đang cầm những chiếc nến cắm trên bánh sinh nhật. Khoảnh khắc đó, anh những tưởng trái tim mình quên không đập mất một nhịp.

- Hải ơi, ở đây nè!
- Ừa, ừ… tôi qua đây. Chúc mừng sinh nhật bà nhé! Đây là quà của bà đây.

- Rồi, rồi cảm ơn ông. Quà cũng có vẻ to đấy nhỉ? – Phương mắt chớp chớp nhìn Hải và tiếp lời.
- À, để tôi giới thiệu với ông những người bạn của tôi. – Phương chỉ vào cô gái bên cạnh và nói: Đây là Linh Chi, một cô em cực thân với tôi. Còn đây là thằng bạn nối khố mà chị kể với em đấy!
Anh nhìn cô đôi mắt không rời. Linh Chi mỉm cười và nói:
- Em chào anh, em là Linh Chi, em cũng nghe chị Phương kể nhiều về anh. – Anh đang không biết trả lời thế nào thì tiếng chuông điện thoại reo.

- Xin lỗi, mình đi nghe điện thoại một chút… Alo, tôi Hải đây… Sao cơ? Thật không?… Được rồi tôi tới ngay! – Anh vội vã ra chào cô bạn thân và ra xe lái đến công trường. Tại công trường nơi công ty anh đang thi công gặp sự cố về vấn đề tai nạn lao động. Anh rời đi và không quên nhìn theo bóng dáng chiếc váy hồng đang lướt nhẹ trong gió.
Đồ Sơn, của một ngày cuối thu đầu đông

- Anh có yêu biển không ạ?
- Có chứ. Anh sinh ra và lớn lên ở biển mà.
- Tên của anh cũng có nghĩa là biển.
Anh mỉm cười và trả lời:
- Ừm vì mẹ sinh anh ở ven biển trong một lần đi nhặt những vỏ sò cho anh lắng nghe tiếng hát của biển.
- Tiếng hát của biển ạ?
Anh nhặt vở sò gần nhất. Úp mảnh sò vào tai nó. Nó nghe thấy tiếng sóng biển rì rào, nỉ non.
- Vì vậy, bà đặt tên anh là Hải, mong muốn anh sau này cũng sẽ nồng ấm và mạnh mẽ như biển.
Linh Chi mỉm cười.
- Vậy à, không ngờ mỗi cái tên lại có hẳn một câu chuyện như vậy.
- Còn em thì sao?
- Em yêu biển rất nhiều, đặc biệt là biển vào những ngày này.
- Những ngày này ư? Tại sao? Anh nghĩ phần lớn mọi người sẽ thích biển vào mùa hè sẽ thích hơn chứ! Vui nhộn và ồn ào hơn. Biển mùa này, buồn quá! Nếu Phương không ép anh đi thì anh đã không đi rồi.
- Hi, em lại nghĩ khác anh ạ. Em đi vì rất thích. Biển mùa này có một sự trầm lặng đến lạ kỳ. Vào mùa này sẽ được tự do thả bộ dọc bờ biển, có thể hét to những nỗi niềm trong lòng, sẽ được tắm mình trong gió biển, sẽ ngắm được những cơn sóng đang cuộn lên trong những cơn gió ồn ào, mãnh liệt, du dương… Em yêu biển đặc biệt thích biển vào mùa thu và đông để biết một góc khác của biển… lặng lẽ hơn, thi vị hơn và mộng mơ hơn…

Cô bé cứ nhìn về biển và nói mãi, nụ cười dịu dàng và đôi mắt mơ màng nhìn mãi không thôi. Anh cảm giác giọng nói của cô lúc thanh thoát, lúc rền rĩ vút nhanh, lúc thì thào thoang thoảng bên tai đưa anh vào giấc ngủ say nồng… anh bỗng thấy một chân trời rộng lớn… có chim muông, cây cỏ, có gió đang nô đùa bên anh…. Đôi tay nhỏ khua khua trước mặt:

- Anh, anh ơi… Anh nhìn gì em mà nhìn ghê vậy? Bộ mặt em có dính gì à? – Đôi mắt chớp, nụ cười lém lỉnh.
- À, à… tại mặt em có dính cát ấy mà.
- Đâu, đâu ạ? – Cô bé cho tay lên mân mê trên khuôn mặt tròn.
Anh vội lấy đôi tay đầy cát quệt lên khuôn mặt cô bé và chạy mất!
- Á, anh biển kia, đợi đấy. Em sẽ trả thù anh. – Linh Chi tay vốc đầy nắm cát chạy theo anh. Họ cứ thế rượt đuổi nhau cho đến khi chiều tàn, cho đến khi đã thấm mệt.

- Anh ơi, anh gọi cho chị Phương đi. Về Hà Nội không muộn rồi anh ạ.
- Ừa, đợi anh chút. Không hiểu hai người dắt nhau đi đâu chụp ảnh nữa mà bỏ quên ai du khách bất đắc đĩ này đây.


Một ngày rất gió

Tình yêu của họ cứ đến nhẹ nhàng như thế. Như những ngày gió họ đi bên nhau. Đôi lúc anh thầm cảm ơn Phương cô bạn thân từ bé đã cho anh cơ hội gặp cô và yêu cô. Anh nói lời yêu cô vào một ngày đông nhiều gió trong một chuyến đi xa. Những cơn gió mùa đông bắc thường rất lạnh và rất buốt, dường như khiến trái tim muốn được bao bọc, muốn được yêu thương.

Họ yêu nhau và đã đi rất nhiều nơi cùng nhau. Cùng đam mê du lịch, anh đã cùng cô đi rất nhiều nơi. Họ cùng nhau đi đến nơi rất nhiều nắng và nhiêu gió. Họ dừng chân ở những vùng đất khác nhau, với những câu chuyện khác nhau, với những nụ cười, với sự khám phá và trải nghiệm. Tình yêu càng sâu, kỷ niệm càng nhiều thì nỗi đau để lại cho nhau càng thêm đau!

Một ngày Hà Nội rất gió
Nó nhớ anh.
Nó nhớ anh nhiều.
Nó nhớ anh rất nhiều.
Nó nhớ lần đầu tiên gặp anh ở quán café đó, nó biết nó đã bị rung động trước một chàng trai mang tên Biển.
Nó nhớ lần đầu tiên ra biển với anh. Biển mặn nồng và gió cồn cào. Nó biết trái tim đã lỡ nhịp trước một chàng trai có đôi mắt nâu hiền từ.

Nó nhớ Sapa một ngày gió mùa về, lạnh cái lạnh đến tê tái. Đôi bàn tay đang cố truyền sự ấm áp cuối cùng sang đôi bàn tay giá lạnh của nó. Đôi mắt nâu xoáy sâu cái nhìn vào đôi mắt đen to tròn, đôi môi lạnh run, hơi thở ra khói nói lời yêu đầu tiên.
Nó nhớ…
Nó nhớ…

Và nó nhớ Hà Nội một ngày rất gió. Anh nói:
- Anh muốn chúng ta tạm xa nhau.
- Anh nói gì em không hiểu? Tại sao hả anh? Tại em không tốt? Tại em không quan tâm đến anh? Hay tại em…
- Không, không phải em không tốt. Lỗi là tại anh. Anh không xứng đáng với em. Anh xin lỗi.

Rồi anh lẳng lặng rời khỏi quán café ven hồ. Đôi mắt mệt mỏi, u sầu và một trái tim đang rất đau. Nó ngồi đó, rất lâu. Nó không khóc. Không phải vì nó không buồn, không đau, không thất vọng. Mà bởi vì nó quá đau. Đau đến không một giọt lệ nào có thể rơi.
Anh và nó đã từng rất yêu nhau.
Anh và nó đã từng rất hạnh phúc bên nhau.

Nhưng bây giờ…
Tại sao?
Tại sao?
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nó đã nỗ lực tìm câu trả lời nhưng một khi người ta đã không muốn thì dù có cố gắng đến thế nào cũng thất bại. Anh đã đi, rất xa và cắt đứt mọi liên lạc với mọi người.
Nó đau.
Rất đau.
Đau bởi những kỷ niệm bên anh nhiều quá!
Nhiều đến mức: càng quên, càng nhớ!
Sự thật
Duy Anh đọc đi đọc lại những dòng ngắn ngủi được ghi trong quyển sách mang tên: “Bạch mã hoàng tử, chàng ở đâu?”

Cậu nhớ về ngày hôm ấy tại một quán café Trịnh, cổ điển và yên tĩnh:
- Chào anh! Anh hẹn tôi thế này chắc phải có chuyện gì.
- Đúng là có chút chuyện. Tôi đã nghe Linh Chi kể nhiều về cậu. Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không? Anh rút từ trong túi xách một quyển sách mang tựa đề hấp dẫn: “Bạch mã hoàng tử, chàng ở đâu?” – Đẩy quyển sách về phía Duy Anh và nói:
- Cậu có thể đưa cho Linh Chi giúp tôi được không?
- Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Tại sao tôi lại phải giúp anh đưa cái này cho Linh Chi? Anh có thể tự mang cho cô ấy mà.
Anh cười nhẹ, nụ cười buồn.
- Tôi biết cậu là một chàng trai rất tốt. Và cậu rất thích cô ấy. Tình cảm trong sáng và chân thành.
- Anh nói gì? Tôi không hiểu. Đừng có mà nói năng linh tinh.
- Tôi cũng là đàn ông. Có thể Linh Chi quá ngây thơ và trẻ con nên cô ấy không phát hiện ra tình cảm của cậu.

Nhưng vì tôi cũng giống cậu, cũng yêu cô ấy rất nhiều, nên tôi biết không một chàng trai nào có thể đối xử tốt với bạn của mình đến như thế! Cậu hãy giúp tôi. Một lần thôi. Tôi cầu xin cậu đấy.
Duy Anh nhìn Hải bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc và nói:
- Vậy lý do tôi phải giúp anh là gì?
- Tình cảm của tôi là chân thật. Và vì tôi yêu cô ấy nên tôi không muốn cô ấy thấy tôi lúc tôi đau đớn nhất, tiều tụy nhất, tàn tạ và tệ hại nhất. Tôi không muốn cô ấy phải chịu đau đớn. Trái tim cô ấy quá yêu đuối, sẽ không thể nào chịu nổi nỗi đau này.
- Anh thôi nói dài dòng đi. Ngắn gọn cho tôi nhờ.
- Tôi phát hiện mình bị bệnh hiểm nghèo. Không thể sống được bao lâu nữa.
- …
- Thời gian tới tôi sẽ phải vào viện trị liệu. Sẽ như thế nào… có lẽ cậu đã hiểu.
Duy Anh ngạc nhiên:
- Anh… anh nói thật đấy chứ?
- Tất cả là sự thật. Tôi cũng mới biết gần đây. Đôi mắt nâu mệt mỏi nhìn xoáy sâu Duy Anh. – Ngày mai tôi sẽ nói lời chia tay với Chi. Tôi muốn cậu hãy ở bên cô ấy mỗi khi cô ấy khóc, mỗi khi cô ấy thấy cô độc, mỗi khi cô ấy thấy đau và hãy làm cho cô ấy cười. Và điều cuối cùng hãy giúp tôi đưa quyển sách này cho cô ấy khi tôi ra đi.

Lòng nặng trĩu. Đọc đi đọc lại những dòng này. Duy Anh nghĩ: Sự thật có lẽ đã đến lúc nói ra. Cậu không thể chịu nổi mỗi khi cô ấy như thế này. Thế rồi, cậu chạy ngay xuống tầng, mở cửa và phóng xe trên đường, bỏ lại sau lưng là tiếng gọi đầy lo lắng của ông anh trai. Bên trong cốp xe là: quyển sách đó.

- Cậu đang nghĩ gì vậy?
- Duy Anh à? Sao… cậu lại ra đây, vào giờ này?
- Tớ mới là người phải hỏi cậu đấy!
- Cậu biết lý do mà phải không? Mà này cậu đang lo cho tớ đấy à?
- Ừm, đừng đau nữa. Nếu đau quá hãy truyền nó sang tớ đi.
Linh Chi mỉm cười:
- Cậu đừng lo lắng quá! Tớ ổn mà.
- Không, cậu không ổn một chút nào.
- Tớ…
- Tớ đến đây thực ra có một thứ muốn đưa cho cậu.
- Cho tớ?
- Ừm.
Linh Chi cầm quyển sách, cô nhận ra những nét chữ quen thuộc và chăm chú đọc.

“Người yêu dấu!
Khi em đọc những dòng này thì có lẽ anh đang ở một nơi rất xa.
Em có còn nhớ em từng nói với anh rằng: “Anh chính là chàng Bạch mã hoàng tử trong những giấc mơ của em – một người luôn ở bên em và hy sinh cho em”. Nhưng anh thực sự là một người đàn ông tồi! Vì đã không thể ở bên cạnh em mỗi khi em yếu đuối, đau khổ, tuyệt vọng nhất hay những khi em hạnh phúc nhất. Anh không xứng đáng là Người đó.

Và anh biết, có một người sẽ yêu em đến cùng, sẽ không bỏ mặc em, sẽ cùng em đi đến cuối con đường. Cậu ấy mới xứng đáng làm Chàng Hoàng Tử.
Hãy quên anh đi! Như quên một kẻ xấu xa và tồi tệ. Đừng bao giờ thắc mắc anh đã đi đâu, đã làm gì và lý do tại sao chúng ta xa nhau. Đừng bao giờ làm điều ngu ngốc ấy!
Em chỉ cần biết một điều duy nhất: Anh mong em hạnh phúc!
Yêu em!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Linh Chi. Giờ cô không biết điều gì đang xảy ra nữa. Cô không hiểu gì hết và bây giờ cũng không muốn hiểu gì hết. Chỉ biết rằng, cô đang rất đau…
Duy Anh kéo Linh Chi về phía mình, để cho cô gục đầu lên vai anh mà khóc. Ngày hôm nay là một ngày u tối. Nhưng anh nhất định sẽ kéo cô khỏi những ngày tháng này. Sẽ cùng cô đi đến cuối con đường. Ở một nơi nắng tung tăng vui múa, chim đùa vui hát ca và gió sẽ dịu dàng hơn.
Và với anh, những bí mật sẽ mãi luôn là bí mật.

Đôi khi người ta giấu những bí mật vì một lý do rất chính đáng: Là để cho người mình yêu được hạnh phúc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét