Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Câu chuyện tình yêu: Lần cuối nhớ về anh

Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau chúng ta hãy mỉm cười vì mình đã có nhau trong đời anh nhé.
Có mấy ai thương nhớ mà quên được nhau. Anh buông tay, buồn đau em không tìm đến men say mà lao vào màn mưa dầm mình trong cái quá khứ vàng son mà em cố níu giữ một thời ta bên nhau.

Anh gọi em là ngốc vì em luôn yêu chẳng đúng người. Em vô tư nhìn người khác từ phía trước chứ chưa bao giờ quay lại đằng sau có người nào theo em không. Anh nói em ngốc lắm, ừ thì em ngốc, ngốc nhưng trái tim em chung tình. Anh gọi em ngốc phải chăng là vì em nhớ nhiều hơn quên, niềm vui thì chóng qua còn niềm đau cứ dai dẳng mãi. "Khi em đau nhất em quên rằng em còn có anh - một người luôn dõi theo em"... đó là những lời anh nói với em khi chúng ta còn tay trong tay. 2 năm trôi qua một khoảng thời gian khá dài để em nhìn lại chặng đường tình yêu mà anh và em đã từng đi qua, buồn có, vui có, đôi khi giận hờn vu vơ một cách trẻ con. Tình yêu chúng mình là thế đó anh, anh có biết cả anh và em đang ngộ nhận rằng đã hiểu nhau, có một tâm hồn đồng điệu không? Anh nghĩ rằng tình yêu đơn giản là hiểu nhau là đủ, nhưng không anh à, nó là sự góp nhặt của đau thương, hờn ghen và cuối cùng là hạnh phúc anh à. Nhưng thật sự anh và em còn quá non trẻ để hiểu hết về tình yêu, cuộc sống này như thế nào.


Giờ nhìn lại ngày tháng vui vẻ bên nhau em ước rằng ngày xưa em biết dừng lại đúng lúc (Ảnh minh họa)

Tình yêu của anh và em quá trẻ con phải không anh, mới có vấp ngã va chạm trong cuộc sống mà không chiu được, không hiểu nhau thì sao tình yêu đến bến bờ hạnh phúc. Mỗi lần ngồi cạnh anh không còn là bình yên là ấm áp mà đổi ngược lại là sự đối nghịch về tính cách, cách nhìn nhận trước một vấn đề nào đó khiến anh và em bất đồng, ai cũng đặt cái tôi lên trên hết, chính điều đó làm cho anh và em dần xa nhau hơn. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến anh rời xa em, xa thật xa bỏ mặc em nơi lạnh lẽo. Anh cho em niềm xót xa, anh ơi sao nỡ gieo cho em niềm đau. Nhiều đêm em khóc thầm, cố quên anh cố quên kỉ niệm đẹp về anh nhưng còn cố quên bao nhiêu còn nhớ anh nhiều hơn. Em quá dại khờ phải không anh, dẫu biết yêu anh là sai là đâu khổ, giờ chua cay mới nhận ra.

Anh à, trong một thời gian ngắn em không thể chấp nhận được anh ra đi để lại trong tim em vết thương quá lớn, có lẽ không bao giờ lành. Anh có biết rằng lúc này đây em nhớ anh lắm không. Có người từng nói với em rằng món nợ lớn nhất của con người là tình cảm thật vậy, anh nợ em quá nhiều... nợ cái nắm tay, nợ một lời xin lỗi để rồi một lần buông tay mãi mãi. Giờ nhìn lại ngày tháng vui vẻ bên nhau em ước rằng ngày xưa em biết dừng lại đúng lúc, em ngốc lắm anh nhỉ biết sai mà vẫn làm, anh có biết từ khi anh ra đi em phải sống cuộc sống mới thiếu tiếng nói và nụ cười của anh. Em bắt nhịp với cuộc sống mới anh cũng vậy ra đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình, một người hiểu và yêu anh hơn em. Thời gian sẽ xóa nhòa những kỉ niệm đẹp trong em, hôm nay anh bước đi bên ai người đó không phải là em. Hai năm qua em đã ngộ nhận vẫn còn thương còn nhớ về anh nhưng ngày hôm nay em phải sống và bước tiếp về phía trước. Đây là lần cuối em nhớ về anh, nếu một ngày nào đó gặp lại nhau chúng ta hãy mỉm cười vì mình đã có nhau trong đời anh nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét