Lúc nào trái tim em cũng thì thầm về nỗi nhớ và mong gặp anh da diết.
Anh à, hôm nay trời thật đẹp. Một ngày ấm áp, dịu dàng như anh vậy. Em nghe thấy tiếng chim hót trên cây bằng lăng bên khung cửa. Những âm thanh tươi vui, đầy sức sống. Em nhớ khoảng không gian bình dị của chúng mình, một vòm cây cũng líu lo tiếng chim hót, một bản nhạc yên bình, một ngọn đèn vàng ấm áp, một ly cà phê, một tách trà cứ để đến nguội, một yêu thương say nồng giữa anh và em. Em nhớ có lần chờ anh từ 5 giờ chiều đến 9 giờ đêm mới gặp, và cũng nơi ấy, anh nói những điều không đầu, không cuối rồi vội vàng hôn lên má em trong hơi men. Khi đó, em đã giận, đã khóc vì cảm giác chông chênh, vì sợ bị lừa dối. Nhưng rồi, mọi thứ qua đi khi em dần cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh. Em thương anh nhiều hơn sau mỗi lần anh phải đi ăn cơm khách, chẳng sung sướng gì anh nhỉ. Rồi em thấy, mỗi lần anh say, anh cũng đáng yêu như khi anh tỉnh.
Em nhớ những ngày mưa lạnh, cũng vẫn ở nơi ấy, em ngả đầu vào ngực anh, co mình trong vòng tay anh, cảm nhận, tận hưởng sự nồng ấm, nhẹ nhàng, yêu thương từ mắt anh, môi anh, từ làn da, hơi thở, từ giọng nói, tiếng cười của anh. Em thích và nhớ vô cùng cách anh ngả đầu vào ghế, mắt nhắm lại để em hôn, cách anh vừa nhíu mày chịu đau vừa tủm tỉm cười khi em cắn vào cằm, vào tay. Nhớ cả tiếng thở dài kìm nén những khát khao của anh khi ôm em, nhớ sự ngại ngần, lúng túng khi lần đầu tiên bàn tay anh chạm vào ngực em. Nhớ cả cách anh đùa, anh gọi em là “yêu quái”, là “hoa hậu”, là “chân dài” của anh (mặc dù em rất xấu, xấu đặc biệt). Em hiểu, anh yêu em không bởi bất kỳ một lý do nào khác. Giản dị, chân thành, trong trẻo, vô tư như chính anh và em đang tồn tại trên đời này vậy. Em cũng hiểu, những điều anh nói với em là sự thật, em tin, em tin anh ạ: “Anh sẽ không bỏ em dọc đường nếu em mệt, anh sẽ cõng em nếu em mỏi, anh sẽ đấm bóp cho em nếu em khó chịu, anh sẽ ngồi nói chuyện cùng em và nếu em yêu anh, anh sẽ yêu em mãi”; “Anh nhớ em nhiều hơn ngày hôm qua và ít hơn ngày mai”, “Anh yêu em, mãi mãi yêu em”.
Em hiểu, anh yêu em không bởi bất kỳ một lý do nào khác (Ảnh minh họa) |
Anh biết không, ký ức dịu dàng và ngọt ngào ấy theo em từng ngày, từng ngày một. Chưa bao giờ em muốn rời xa anh, rời xa khoảng thời gian, không gian đầy ắp yêu thương của mình. Tình yêu của anh đã trở thành nơi tâm hồn vụn vỡ, nơi trái tim đầy vết xước của em trở nên yên bình và lành lặn. Đến bây giờ vẫn vậy, trong em, luôn có hình ảnh anh nồng ấm, yêu thương, luôn yêu thương em thật nhiều anh ạ. Anh có biết chưa lúc nào em thôi nghĩ, thôi nhớ, chưa lúc nào em ngừng tin yêu, hy vọng về anh. Em đã hứa sẽ quên, sẽ không nhắn tin, không nói chuyện, không gặp anh nữa. Nhưng điều đó không thể xảy ra trong thực tế. Em không thể che giấu và nói dối về cảm xúc của mình. Lúc nào, lúc nào trái tim em cũng thì thầm về nỗi nhớ và mong gặp anh da diết.
Anh yêu ạ, anh có thể nghĩ em ngốc, em xấu, nghĩ em là người tự hạ thấp giá trị của bản thân, không biết đến liêm sỉ, nhân phẩm, danh dự là gì. Nhưng trong mọi trường hợp, tình yêu không có lỗi nên anh đừng buồn khi đọc những dòng này, khi thấy em cứ quay quắt nhớ về những ngày đã qua. Anh cũng đừng xóa thư em lần nữa. Vì em nhớ và yêu anh rất nhiều. Anh cứ thả mình vào thế giới cảm xúc của em, của anh để tâm hồn mình bớt đi những mệt mỏi, lo âu, những đau đớn. Đừng cố quên mà hãy nghĩ, hãy nhớ, hãy cười một cách dịu dàng với ký ức, với kỷ niệm, với em. Anh sẽ thấy yêu em nhiều hơn, yêu em mãi như lời anh nói. Và em vẫn sẽ đợi anh cùng em trở về với không gian bình dị của chúng mình, với vòm cây líu lo tiếng chim hót, với bản nhạc yên bình, với ngọn đèn vàng ấm áp, với ly cà phê, với tách trà cứ để đến nguội, với yêu thương say nồng giữa anh và em. Em nhớ và yêu anh rất nhiều!
“Yêu quái” của anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét