Lần đầu về nhà anh, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu là câu chuyện xưa như trái đất. Đời nào cũng vậy, thời kỳ nào cũng thế, mối quan hệ này có lẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một cô gái lạ chen vào cuộc sống của một gia đình làm xáo trộn tất cả cuộc sống của các thành viên trong gia đình đó. Không có gì là lạ khi những xung đột giữa các thành viên trong gia đình xảy ra, nhất là với mẹ chồng và nàng dâu mới. Câu chuyện của tôi không chỉ đơn thuần như vậy. Có lẽ cuộc sống hiện đại, văn minh hơn con người ta lại càng có tiền để thể hiện đẳng cấp riêng của họ, đến nỗi không biết từ bao giờ cái khẩu ngữ “đồ nhà quê” lại có nhiều người để ý đến vậy.
Tôi là một cô gái quê đúng nghĩa. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân, tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành mong cuộc sống của mình mai sau sẽ tốt hơn bố mẹ. Ngày cầm trên tay tấm bằng đại học, bước chân ra thành phố, tôi đã quyết tâm sẽ sống thật tốt, bám trụ ở cái cái thành phố bon chen này. Bốn năm học đại học là quãng thời gian dài vất vả, nhưng nó đã dạy cho tôi tính tự lập và những kỹ năng sống cần thiết để khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được một công việc phù hợp với sở thích và nguyện vọng của mình.
Tôi không phủ nhận mình là một cô gái có tham vọng. Nhưng trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ lợi dụng hay đặt điều kiện của đối phương làm tiêu chí quyết định để tuyển người yêu. Dù có nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng tôi lại chọn anh, một chàng công tử Hà Thành, yếu ớt, xanh xao, gầy guộc. Bạn bè cứ bảo tôi tham lấy chồng Hà Nội nên mới chọn anh, nhưng tôi không hề quan tâm để ý. Ở bên anh, tôi thấy vui, thấy hạnh phúc và an toàn, thế là đủ. Nhưng đó là đủ đối với tôi, còn với người nhà anh… điều kiện của tôi phải nói là quá thiếu.
(ảnh minh họa)
Lần đầu về nhà anh chơi, cái ánh mắt tươi cười, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi đã biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”. Khi biết tôi là gái quê, đang ở trọ, bà tỏ ra không hài lòng ra mặt. Sau lần đó, mỗi lần tôi đến nhà anh chơi, mẹ anh đều tìm cách soi mói, để ý để bắt lỗi, thỉnh thoảng, bà lại đụng đến cái từ “nhà quê” khiến tôi rất chạnh lòng. Đúng, tôi ở quê nhưng so với nhiều cô gái ở thành phố không biết làm gì, suốt ngày chỉ chơi bời thì tôi còn hơn khối. Mỗi lần về nhà anh, tôi đều buồn, đều tủi, nhưng vì yêu anh tôi vẫn cố gắng chịu đựng mong sẽ có ngày mẹ anh sẽ hiểu tôi, bỏ qua cái sự phân biệt nhà quê và thành phố của bà và chấp nhận tôi.
Minh Trúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét