Chiếc laptop của em bị hư lại đúng ngay cái dịp cuối năm bận rộn này. Chắc phải cài lại win và sửa một số lỗi - người ở tiệm sửa chữa nói như thế sau vài cái lắc đầu ngán ngẩm. Cô có muốn lưu lại gì không vì dữ liệu có thể bị mất – Câu hỏi ấy là em ngẩn ra một lúc. Nhưng rồi em lại lắc đầu, chiếc máy tính được chuyển đi…
Bước ra khỏi tiệm, em bỗng nhiên lại thấy hối hận ghê gớm. Có lẽ, em nên lưu lại tất cả những tấm ảnh của em và anh thời còn ở bên nhau mới phải, dù sao đó cũng là kỉ niệm. Sao em có thể nhẫn tâm với những điều mà một thời buồn vui cũng đều vì nó? Như vậy có nghĩa là hết yêu sao? Chẳng phải em đã mơ về một ngày em có thể bước đến và nói rằng em đã quên được anh, có thể dũng cảm từ bỏ những gì thuộc về anh? Nhưng… có vẻ như điều đó thật khó, bởi em đang hối hận và trách móc bản thân tại sao không giữ lại những kỉ niệm thuộc về anh trong “folder” em đã không dám mở ra từ một năm nay…
Em vẫn giữ những kỷ niệm về anh (Ảnh minh họa)
Em tra chìa khoá vào ổ, xóm trọ ngày cuối năm cũng nhộn nhịp hẳn lên, trẻ con nô đùa ầm ĩ cả trước nhà, em đang chuẩn bị lách người vào nhà thì bỗng có một tiếng nói vang lên bên tai.
- Mình đi dạo một tí đi em.
Em giật mình quay lại. Anh đứng đó, vẫn dáng người vững chãi, làm da ngâm mạnh khoẻ và đôi mắt ấm đọc thấu suy nghĩ người khác làm em bối rối. Bất giác, em đánh rơi chùm chìa khoá xuống đất, anh vội vàng bước đến, nhặt lên hộ em như một phản xạ tự nhiên – phản xạ chăm sóc em.
Em và anh bước thật chậm trên những ngõ phố quen…
- Anh sống thế nào? – Em e dè hỏi, lời nói nhẹ như làn gió trong thổi qua những vòm lá chiều nay.
- Không tốt một tí nào – anh trả lời chắc nịch và cương quyết đến nỗi làm em hơi ngượng ngùng. Một nỗi ngượng ngùng không biết vì lẽ gì.
- Anh nhận ra mình không thể sống tốt ở một nơi không có em – Anh nói tiếp, tim em bỗng đập dồn, cái cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm trí óc em, những lời cay độc em định nói khi gặp lại anh ngày nào đó bỗng dưng đông cứng trong cổ họng, tắc nghẹn.
- Em không có điều gì để nói với anh à? – Bỗng nhiên anh hỏi, em cố che giấu sự rối bời của mình.
- Em… em cũng đã rất khổ sở khi không có anh - Em không ngờ mình đã thốt ra những từ ấy, có lẽ em không thể kiểm soát được trái tim ương ngạnh này của mình nữa rồi. Tại sao em lại nói ra điều mà chính em cũng không dám đối diện những ngày qua? Tại sao em đang đứng ở đây, bên cạnh anh sau bao tháng ngày quyết tâm chối bỏ tất cả những gì thuộc về anh? Em không hiểu nổi…
Đã có nhiều tháng ngày, em quyết tâm chối bỏ tất cả những gì thuộc về anh (Ảnh minh họa)
- Em có tin vào số mệnh không? – Anh hỏi.
- Em không biết. – Câu trả lời như trốn chạy một điều gì mình biết rõ.
- Anh tin vào số mệnh. Anh biết mình có lỗi với em khi đã bỏ em ra đi không lời từ biệt cách đây một năm. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng mình phải rời xa nơi này, rời xa em để biết mình thật sự là ai, cần gì ở cuộc đời này. Anh đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, anh đã có những phút giây vui vẻ và cả những lúc cô đơn buồn chán. Tất cả những lúc đó, người anh nghĩ đến đầu tiên luôn là em. Anh nhận ra rằng, anh chẳng thể là ai nếu anh không có em và tình yêu của em. Anh không thể sống trong một thành phố không có bóng dáng em, không thể em ạ.
- Anh thật ích kỷ, anh có biết em đã phải sống một năm dài đằng đẵng qua với những gì anh để lại khổ sở lắm không? Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình….
- Anh biết và anh quyết định phải tìm em dù em có ở đâu chăng nữa. Anh trở về để được yêu em và để là chính mình. Chúng ta đã làm khổ chính mình quá nhiều rồi. Hãy lại yêu nhau, em nhé!
Bất chợt anh ôm chầm lấy em trên phố trên chiều cuối năm hối hả. Em bỗng thấy mình như đứng lại giữa thời gian trôi nhanh. Em ngã đầu vào vai anh và đôi tay khẽ ôm lấy tấm lưng ấp áp. Những giọt nước mắt lăn dài rồi tan vào không gian, đắng cay sẽ gửi lại theo mùa cũ, khổ đau đủ rồi, phải hạnh phúc thôi, nhé anh!
Bước ra khỏi tiệm, em bỗng nhiên lại thấy hối hận ghê gớm. Có lẽ, em nên lưu lại tất cả những tấm ảnh của em và anh thời còn ở bên nhau mới phải, dù sao đó cũng là kỉ niệm. Sao em có thể nhẫn tâm với những điều mà một thời buồn vui cũng đều vì nó? Như vậy có nghĩa là hết yêu sao? Chẳng phải em đã mơ về một ngày em có thể bước đến và nói rằng em đã quên được anh, có thể dũng cảm từ bỏ những gì thuộc về anh? Nhưng… có vẻ như điều đó thật khó, bởi em đang hối hận và trách móc bản thân tại sao không giữ lại những kỉ niệm thuộc về anh trong “folder” em đã không dám mở ra từ một năm nay…
Em vẫn giữ những kỷ niệm về anh (Ảnh minh họa)
Em tra chìa khoá vào ổ, xóm trọ ngày cuối năm cũng nhộn nhịp hẳn lên, trẻ con nô đùa ầm ĩ cả trước nhà, em đang chuẩn bị lách người vào nhà thì bỗng có một tiếng nói vang lên bên tai.
- Mình đi dạo một tí đi em.
Em giật mình quay lại. Anh đứng đó, vẫn dáng người vững chãi, làm da ngâm mạnh khoẻ và đôi mắt ấm đọc thấu suy nghĩ người khác làm em bối rối. Bất giác, em đánh rơi chùm chìa khoá xuống đất, anh vội vàng bước đến, nhặt lên hộ em như một phản xạ tự nhiên – phản xạ chăm sóc em.
Em và anh bước thật chậm trên những ngõ phố quen…
- Anh sống thế nào? – Em e dè hỏi, lời nói nhẹ như làn gió trong thổi qua những vòm lá chiều nay.
- Không tốt một tí nào – anh trả lời chắc nịch và cương quyết đến nỗi làm em hơi ngượng ngùng. Một nỗi ngượng ngùng không biết vì lẽ gì.
- Anh nhận ra mình không thể sống tốt ở một nơi không có em – Anh nói tiếp, tim em bỗng đập dồn, cái cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm trí óc em, những lời cay độc em định nói khi gặp lại anh ngày nào đó bỗng dưng đông cứng trong cổ họng, tắc nghẹn.
- Em không có điều gì để nói với anh à? – Bỗng nhiên anh hỏi, em cố che giấu sự rối bời của mình.
- Em… em cũng đã rất khổ sở khi không có anh - Em không ngờ mình đã thốt ra những từ ấy, có lẽ em không thể kiểm soát được trái tim ương ngạnh này của mình nữa rồi. Tại sao em lại nói ra điều mà chính em cũng không dám đối diện những ngày qua? Tại sao em đang đứng ở đây, bên cạnh anh sau bao tháng ngày quyết tâm chối bỏ tất cả những gì thuộc về anh? Em không hiểu nổi…
Đã có nhiều tháng ngày, em quyết tâm chối bỏ tất cả những gì thuộc về anh (Ảnh minh họa)
- Em có tin vào số mệnh không? – Anh hỏi.
- Em không biết. – Câu trả lời như trốn chạy một điều gì mình biết rõ.
- Anh tin vào số mệnh. Anh biết mình có lỗi với em khi đã bỏ em ra đi không lời từ biệt cách đây một năm. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng mình phải rời xa nơi này, rời xa em để biết mình thật sự là ai, cần gì ở cuộc đời này. Anh đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, anh đã có những phút giây vui vẻ và cả những lúc cô đơn buồn chán. Tất cả những lúc đó, người anh nghĩ đến đầu tiên luôn là em. Anh nhận ra rằng, anh chẳng thể là ai nếu anh không có em và tình yêu của em. Anh không thể sống trong một thành phố không có bóng dáng em, không thể em ạ.
- Anh thật ích kỷ, anh có biết em đã phải sống một năm dài đằng đẵng qua với những gì anh để lại khổ sở lắm không? Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình….
- Anh biết và anh quyết định phải tìm em dù em có ở đâu chăng nữa. Anh trở về để được yêu em và để là chính mình. Chúng ta đã làm khổ chính mình quá nhiều rồi. Hãy lại yêu nhau, em nhé!
Bất chợt anh ôm chầm lấy em trên phố trên chiều cuối năm hối hả. Em bỗng thấy mình như đứng lại giữa thời gian trôi nhanh. Em ngã đầu vào vai anh và đôi tay khẽ ôm lấy tấm lưng ấp áp. Những giọt nước mắt lăn dài rồi tan vào không gian, đắng cay sẽ gửi lại theo mùa cũ, khổ đau đủ rồi, phải hạnh phúc thôi, nhé anh!
Nguồn: Tiin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét