Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Nếu một ngày chúng mình lạc mất nhau

Hãy cứ vững bước trên con đường dài rộng phía trước, bởi trái tim anh luôn gắng hết sức tìm về nơi em.

Hai năm trước, khi ngồi trước bản tổng kết năm, anh đã viết về cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất mình từng có, chính là ngày đầu tiên anh nhìn thấy em, trò chuyện với em và may mắn có em đi chung trong cuộc đời. Hai năm sau nhìn lại, những khoản mục khác trong danh sách của anh đã ít nhiều thay đổi, riêng chuyện tình chúng mình là điều không hề đổi thay. Đó là cột mốc quan trọng nhất của cuộc đời anh, đã, đang và sẽ luôn như thế.

Valentine vừa qua. Người ta nắm tay nhau đi trên phố, người ta hôn nhau vội vàng. Anh vùi mình vào công việc dù biết rằng kì nghỉ Tết còn chưa kết thúc. Nhưng đó là cách duy nhất giúp anh chôn chặt nỗi nhớ em, cô gái bé nhỏ đang ở cách anh mười hai giờ bay trên bầu trời.



(Ảnh minh họa)

Chúng ta yêu nhau đã hai mùa mưa nắng nhưng cũng đã kịp xa nhau hai mùa Valentine. Thương yêu ở gần đến cùng bao nhiêu lo lắng, thương yêu ở xa tiềm ẩn biết bao lo âu. Nhưng vì chúng ta thương nhau, vì chúng ta cần nhau, mọi chuyện thật tuyệt khi luôn ổn, em nhỉ?

Anh đếm từng ngày trôi qua mong tới khi em lên máy bay trở về, anh đếm từng đồng tiền tiết kiệm kiếm được để có thể mua vé máy bay sang cùng em ngắm tuyết. Thương yêu đi cùng cố gắng, anh luôn có cảm giác mình ở gần bên em.

Ngày Valentine xa nhớ, em bận rộn với đống tiểu luận phải nộp, đống công việc làm thêm, chúng ta không thể tổ chức chung, dù chỉ bằng những lần "cụng ly" qua webcam, những lần hai nắm tay mình tự nắm lấy nhau cho khỏi lạnh và tưởng tượng người ấy như vẫn ở đâu đây. Em bảo em sợ, rằng sẽ thế nào nếu một ngày nào đó chúng ta lạc mất nhau. Như quả bóng bay ngày nào anh mua tặng em trên phố, em lơ đãng đâu xa, tay buông lơi và quả bóng bay mãi lên trời xanh, khuất xa tầm mắt. Em khóc. Giọt nước mắt của em lăn dài trên má, anh muốn đưa tay ra gạt đi, lau hết và hôn lên mắt em. Nhưng không được, chúng ta ở xa nhau quá, xa quá, em à!



(Ảnh minh họa)

Đêm hôm đó anh đã không ngủ. Anh nghĩ về chuyện chúng ta, nghĩ về điều em nói. Nếu một ngày nào đó chúng ta lạc mất nhau. Lạc mất nhau khi đang ở cách xa cả nghìn cây số? Nếu thế thật thì sẽ thế nào em nhỉ?

Anh hoang mang, anh lo lắng, anh bồn chồn và cuống quýt. Tình cảm của chúng ta, mong ước của cả anh và em, những kỉ niệm chúng ta từng có, thương yêu ta dành cho nhau trong cả năm xa cách vừa rồi, gìn giữ và tin yêu chúng ta gửi nơi nhau… tất cả điều ấy anh luôn vững tin rằng chúng không thể nào biến mất.

Thế nên, một ngày nào đó nếu mình lạc mất nhau, chỉ cần trái tim em còn tha thiết yêu anh, anh nhất định sẽ đi tìm, để nắm tay em thật chặt, để nói với em rằng mình đừng xa nhau thêm nữa. Tim anh đau thắt và có cảm giác không thở được. Em à, đừng xa anh nhé!

Khó khăn rồi sẽ qua, tình yêu sẽ luôn ở lại. Và chúng mình sẽ không bao giờ lạc mất nhau, dù chỉ một lần.
Nguồn: Tiin

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét