Vì sao gặp bao nhiêu người, bạn vẫn chưa ưng cùng ai? Vì sao bao nhiêu chàng được giới thiệu, bạn đều né tránh họ bởi chẳng mấy cảm tình? Vì sao cứ Tết đến bạn phải dốc sạch túi vì tiền mừng tuổi lũ nhóc của bạn bè, mà tự hỏi lòng bao giờ mình mới... thu hồi vốn? Vì sao người ta sóng đôi đi ăn đêm còn bạn ôm gối một mình ngồi xem tivi mỗi cuối năm này tới cuối năm khác?
Ảnh minh họa - Ảnh: Thinkstock
Để chấm dứt tình trạng độc thân, cực dễ dàng, bạn chỉ cần làm 1 việc trong vòng 3 giây thôi! Để tìm ra chồng tương lai, cũng chỉ cần 3 giây thôi! Vấn đề là bạn có dám làm cái việc 3 giây đó hay không?
1. Vì sao bạn vẫn đi về một mình?
Tuổi 16 - 20, những cô gái trẻ thích mùa thu hơn mùa đông, thích mùa xuân hơn mùa hạ, thích mùa gió hơn mùa mưa. Đơn giản là bởi, chúng ta thích những không gian gợi nhớ đến nỗi cô đơn ngọt ngào. Gặm nhấm sự lẻ loi trên mỗi con đường về vắng người hay đông xe cũng có thể dễ khiến ta mơ mộng đến một người nào đó đến bên, với hơi ấm cầm tay.
Sự cô quạnh ngọt ngào đó kết thúc nhanh chóng ở tuổi 20. Vì ta bắt đầu sốt ruột, sao đã 20 mà vẫn chưa ai ngỏ lời, chưa thấy ai đến bên chân thành? Trong đám bạn gái ở trường đại học, có những đứa đã trải qua vài mối tình hoặc đang say đắm với anh người yêu, với mối tình thắm thiết hay sét đánh nào đó nổi tiếng toàn trường, khiến bạn càng sốt ruột. Lác đác đã có bạn bè gióng tiếng rằng, chỉ đợi tốt nghiệp đại học là “anh ấy” sẽ cưới tớ! Trong khi tiến độ hò hẹn của bạn mới chỉ dừng ở đoạn, quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật bạn bè và nhìn nhau mỉm cười, về nhắn tin rồi add nick của nhau trên facebook.
Bạn quên mất là những cô bạn “đắt sô” yêu đương ấy chỉ chiếm 1% trong đám nữ sinh chung quanh. Còn tới 99 cô khác đang trong tình trạng vô tư hoặc nóng ruột trước tình yêu như bạn! Nên có nóng ruột cũng không thể bắt tình yêu chạy đến bạn thật nhanh như món quà được gửi chuyển phát nhanh.
Nhưng, điều ấy chẳng phải lý do làm bạn không có được người yêu vào tuổi 21, 22, thậm chí 25. Vậy lý do thực sự là gì? Hay tình yêu là người đưa thư đãng trí, đã mang chàng trai năm mới của bạn trao nhầm cho cô gái khác?
Tôi không biết bạn là ai. Tôi đoán bạn ở tuổi 25 và chưa yêu hoặc chỉ có vài kinh nghiệm không mấy sâu sắc về tình yêu ngắn ngủi đã kết thúc từ rất lâu rồi. Bạn đang ở chế độ chờ đợi một người con trai mới, một chuyện tình mới, một yêu thương đủ để tin cậy dài lâu. Nên tôi thử mô tả chân dung bạn thế này:
- Bố mẹ bạn nhắc nhở: Lớn rồi đừng để bố mẹ phải nhắc nhở nhiều nữa. Bố mẹ cho ăn học bao nhiêu năm, cũng đàng hoàng tử tế có kém gì ai. Thế thì đừng có yêu thằng nào vớ vẩn, phải chọn đứa tử tế, có công ăn việc làm đàng hoàng, nhớ chưa!
=> Bạn có biết vấn đề nằm ở chỗ, tất cả mọi ông bố bà mẹ của mọi chàng trai cô gái đều nói câu ấy hay không? Họ nói không sai, nhưng tai hại cho bạn ở chỗ, bố mẹ luôn mặc định bạn thật là đàng hoàng tử tế, bạn là chuẩn mực, chỉ có xã hội này đầy rẫy những kẻ không ra gì, phải tránh chúng nó ra.
Công việc đàng hoàng là gì? Là lương 10 triệu và có đóng bảo hiểm y tế, có biên chế trong cơ quan nhà nước? Thế những người lương 20 triệu bảo những kẻ kia thiếu chí tiến thủ thì sao? Thế những người bằng cấp đầy mình lại cho rằng, lượng tiền trong túi chẳng chắc đo đếm được sự tử tế đàng hoàng của người đàn ông thì sao! Mà người lương 50 triệu thì họ sẽ nhìn bạn thế nào?
Rõ ràng, một khi bố mẹ muốn bạn kiếm người hơn bạn nhiều thứ, thì thực tế cái người “hơn bạn nhiều thứ” ấy lại đang hướng tới một cô gái phải có nhiều điều kiện tốt hơn bạn, chứ hoàn toàn không phải bạn!
- Người quen bạn bè thường an ủi bạn: “Chắc em kén quá chứ gì!” Hoặc cũng có người bỡn cợt: “Yêu ai cũng thế, yêu anh, anh cảm ơn!”
=> Khi người ta nói với bạn rằng “Chắc em kén quá chứ gì!”, họ hoàn toàn không hề có ý an ủi bạn. Mà họ đang ngấm ngầm mỉa mai bạn đấy! Bởi thực ra trong mắt họ, bạn chẳng có nhiều ưu điểm như bạn tưởng tượng về bản thân! Ý nghĩ thực của họ là: “Gớm, “vốn liếng” có thế thôi mà kén chọn làm gì. Cứ tưởng mình có giá lắm sao! Kiếm lấy người “vừa tầm” đi thôi chứ, đừng có viển vông!”. Họ nghĩ về bạn khác hẳn bố mẹ bạn nói về bạn.
Nhiều người đều tin rằng, tình yêu là cái duyên, mà phải có duyên mới nên đôi lứa. Duyên là do trời định. Tôi lại nghĩ, chính bạn tạo ra cái duyên ấy. Bởi tâm thế cao ngạo mà bố mẹ và bạn tự trang bị, cộng với thực tiễn xám màu của bạn (trong mắt người khác) đã hình thành nên một bộ lọc rất khắc nghiệt, lọc hết những kẻ lai vãng không “môn đăng hộ đối” ra khỏi tầm quan sát của bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ví dụ dễ hiểu thế này thôi: Bạn luôn xỏ chân trong giày da thì bạn khó chấp nhận được một anh chàng đi dép nhựa tái chế đến nơi hẹn hò. Bạn là thành viên tích cực của diễn đàn văn học trên mạng Internet thì bạn khó cảm tình ngay lần đầu tiên với anh chàng đang úp sách lên mặt ngủ. Trong khi, có thể, trong mắt những người ấy, những ưu điểm mà bạn có thực ra lại chính là nhược điểm.
Chúng ta đã đặt quá nặng những “điều kiện” lên trong tình yêu. Ví dụ như: đồng điệu tâm hồn, môn đăng hộ đối, cùng dân ngoại tỉnh dễ thông cảm với nhau hơn, sở thích tương đồng, nhan sắc ngoại hình phù hợp… Hoặc hoành tráng hơn thì là “đại gia” xứng với “chân dài”, “gái đảm” xứng với “trụ cột gia đình”, “con nhà tử tế” hợp với “đẹp trai hiền lành chí thú làm ăn” v.v…
Nhưng, nếu yêu đương là sự kết hợp phù hợp và xứng đôi vừa lứa như thế, thì tình yêu đó là sự đổi chác với nhau chứ đâu phải là tình yêu? Bạn cho rằng bản thân mình có “giá” như thế này, và phải xứng với một chàng/nàng có “giá trị” như thế kia mới xứng đáng. Thì thứ tình yêu đó là phi vụ đi buôn “Một vốn – Một lời”, đúng theo kiểu “ông mất chân giò, bà thò chai rượu”.
Nên bạn cô đơn chẳng phải vì bạn không muốn yêu hay chưa ai yêu bạn, chỉ là bạn quan sát chung quanh và chưa thấy đối tác tình cảm nào sinh lời được cho bạn mà thôi! Nên bạn chẳng đầu tư tình yêu vào ai!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét