Nó mệt mỏi chán nản với cuộc sống đầy ắp những đau thương, nó đã che đậy nỗi đau của mình một cách khéo léo suốt mấy chục năm qua. Nó không nói, chưa một lần nó nói ra sự sợ hãi mà nó đã trải qua. Và cứ như thế nó lớn lên và tự bảo vệ mình, nó rất sợ đàn ông cho đến khi nó gặp người đàn ông mà nó gọi bằng chồng ấy, nó tin và dành trọn mối tình đầu, mối tình cuối cùng cho chồng. Nhưng cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ, chồng nó không thương yêu nó, chồng nó coi cái gia đình như một xóm trọ, khi thấy mỏi chân thì về nghỉ ngơi rồi lại đi. Nó không còn tự tin, không kiêu hãnh như trước nữa, nó mất hoàn toàn lòng tin với đàn ông, nó lao đầu vào công việc, học hành nhằm khoả lấp đi tất cả, nhưng số phận như muốn đùa cợt với nó.
Nó chỉ là một phụ nữ bình thường không phải thầy tu, không ăn chay niệm phật nên mọi cảm xúc của nó cũng như tất cả phụ nữ trên thế gian này. Dù có mạnh mẽ, kiêu hãnh đến đâu nó cũng cần có một bờ vai để dựa vào mỗi khi muốn khóc. Và rồi nó gặp anh, anh đã cho nó mọi cảm giác đó, nên nó đã rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nó quên luôn cả việc phải xù lông nên để bảo vệ mình như lúc trước. Nhưng nó lại lầm rồi, một lần nữa nó lại thất bại, một thất bại cay đắng khi nó yêu anh chân thành đến thế. Có lẽ chẳng có người phụ nữ nào gặp tình cảnh như nó, người tình lạnh lùng một cách khó hiểu, yêu cũng không phải nhưng chia tay thì không lý do. Vậy mà nó nhớ anh, nó vượt đường hơn 40 km chỉ để đứng nhìn anh từ xa để vơi đi nỗi nhớ rồi lại quay về với công việc, nó thèm khát được nghe giọng nói của anh, nhưng lại không dám gọi điện, sợ anh buồn. Nó vẫn chờ đợi để được nghe giọng nói của anh.
Đến tận bây giờ nó vẫn chưa hiểu tại sao nó lại yêu anh nhiều đến thế? Anh là con người của công việc (anh tạo cho nó một ý nghĩ về anh là vậy), có lẽ trái tim anh không có chỗ dành cho nó. Nó đã năn nỉ, hạ thấp mình, bỏ qua mọi sỹ diện của bản thân nói ra những lời yêu thương dành cho anh, vậy mà anh không hề đả động gì khi biết trái tim vẫn còn tràn đầy yêu thương của nó. Nó tức quá nhắn tin ofline chửi vài câu nặng nề anh cũng không nói không rằng, anh mặc cho nó độc thoại một mình. Trong suốt nửa năm trời, nó nhớ nhung anh đến tan nát cõi lòng, anh cũng kệ cứ dửng dưng, nó chẳng hiểu vì sao đã có lúc anh ôm nó và nói những lời yêu nó được nữa, nó bắt đầu hoài nghi rằng nó chỉ là thú vui qua đường của anh thôi, nhưng sao trên thế gian này có hàng vạn người phụ nữ mà anh lại chọn nó để đùa vui thế? Nó thấy ớn lạnh đến ghê người, nó thật sự sợ hãi khi nghĩ như thế, và nó khóc. Nó khóc vì tủi hờn với sự thất bại quá lớn của nó, nó luôn cho mình đúng khiyêu anh, và dành tình yêu cho anh.
Anh làm nó tổn thương quá nhiều, anh lỡ lừa dối một con tim tan nát vậy sao? (Ảnh minh họa)
Xem thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét