Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Đêm giao thừa

Ngày cuối cùng của một năm cũ. Đêm nay cũng là đêm cuối cùng của năm cũ, chẳng còn mấy chốc nữa là bước sang năm mới. Đêm nay mình trằn trọc không ngủ được. Dưới ánh đèn leo lắt của ngọn nến, ánh mắt nhìn xa xăm mình nhìn thấy cảnh vât thật buồn. Trong cái đêm cuối cùng của năm này mọi thứ như tĩnh lặng hẳn đi không còn ồn ào chi nữa. Gió cũng ngừng thổi, chẳng nghe thấy tiếng gì, mặc dù mình vẫn cảm nhận được cái gì đó làm mình trở lạnh. Những chiếc lá không xào xạc, những ngôi sao thì đứng yên chẳng để những sắc màu lung linh chạy nhảy lung tung.

Dường như tất cả, tất cả đều đang lặng im, đang suy tư và đang trải nghiệm lại những gì đã qua trong cái năm cũ này.

Và mình cũng vậy lặng lẽ, suy tư và bồi hồi trải nghiệm những kỉ niệm đã qua, những khoảnh khắc. Để rồi tất cả dựng nên một ký ức. Một năm qua mình đã trải qua bao những ký ức và khoảnh khắc vui buồn. Tất cả giờ đây ùa về trong dòng suy nghĩ của mình. Một năm đầy ắp những sự kiện, vui có buồn cũng có.

Ngày mình rời ghế nhà trường bước đi trên dôi bàn chân của chính mình giữa dòng đời, dùng chính đôi bàn tay của mình để tìm kiếm những thứ rất đỗi bình thường nhưng lại vô cùng quan trọng.

Rồi còn là ngày mình biết tình yêu trong lòng mình là thật sự thế nào khi chứng kiến cảnh người mình rất mực yêu thương bước nên xe hoa theo chồng. Một tình yêu tưởng như chẳng bao giờ có hậu lại có hậu đến vậy.

Người mình yêu đã hạnh phúc dẫu chẳng phải bên mình.

Lời yêu có muộn màng cũng vẫn nói thành lời.

Và cũng là một năm mình cảm thấy có nhiều hơn hai dòng suy nghĩ giữa tình yêu và mục đích sống. Tất cả như xoay vần trong khối óc của mình khiến cho cuộc sống luôn bị những hoài niệm giằng xé.

Có khi mình lao vào những cuộc vui để rồi ngồi thu mình trong một góc để đánh giá, để cảm nhận nỗi buồn và thốt nên rằng buồn để làm gì.

Nhưng cũng có những lúc nỗi buồn ập đến dù là nỗi buồn vô cùng lớn hay những nỗi buồn không tên, lúc đó mình lại gạt bỏ tất cả đi để nhìn về những niềm vui giả tưởng.

Mọi thứ đan chen lẫn lộn khiến con tìm mình mệt mỏi.

Mệt mỏi cho đến tận cái đêm cuối cùng này.

Giờ đây khi mà mọi thứ chuẩn bị được thêm một tuổi nữa, mình bất chợt nghĩ đến chữ “Duyên”. Chữ duyên bao trọn cả cuộc đời mỗi con người.


Tất cả yên tĩnh để chờ đón cái cũ đi qua cái mới vừa đến (Ảnh minh họa)

Mình nghĩ về mục đích cuối cùng của cuộc đời này. Mục đích là gì nhỉ tiền bạc, danh vọng hay bất cứ cái gì. Thật là tệ bạc, mình nghĩ vậy.

Đêm cuối cùng của một năm trôi qua những suy nghĩ, những hoài niệm của chuyện đã qua. Vòng xoáy cuộc đời cứ trôi đi xô bồ và nghiệt ngã.

Nhiều đêm, rất nhiều đêm trong một năm đã qua có những lúc mình muốn buông trôi tất cả để chạy trốn, chạy trốn tất cả để chỉ riêng mình sống cho riêng mình. Có khi mình nghĩ đến cái chết nhưng rồi trong sâu thẳm của một con người vẫn may mắn đưa mình qua khe hẹp của lối thoát đời. Để giờ đây trong cái đêm cuối cùng này mình vẫn còn được viết nên những dòng chữ không tên.

Nhắc đến cái chết mình lại nhớ đến những người thân trong hơn một năm qua đã rời xa mình mãi mãi. Những cái chết đánh thức trong mình những tính người bị lãng quên. Thật sự đến lúc này mỗi khi mình nhắc đế lại cảm thấy buồn, buồn nhiều lắm, buồn da diết khôn tả.

Nước mắt cứ tuôn trào ra khi nhắc đến nó.

Chính hiện tại lúc này trong cái đêm nay thì lại một người nữa mình rất thương yêu đang đếm từng ngày, từng giờ như để được hưởng cái cảm giác đôi khi mà mình hay ai đó ghét bỏ. Đấy đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, đôi khi hạnh phúc chỉ là được sống.

Đồng hồ đang đếm từng giây trôi qua để bước sang một năm mới. Những tiếng tíc tắc mọi đêm nghe vô hồn và lạnh lùng nhưng đêm nay lại cảm thấy xuyến xao và khó tả. Liệu có phải mình đang vui nên trong sự chuyển giao của thời gian, sự chuyển giao giữa cái cũ và cái mới. Hình như mình đang vui nên bởi khoảnh khắc giao thời này. Mình đang trông đợi vào một ngày mai với những giấc mơ màu hồng đang chờ đón. Cũng chẳng thể trách trong giấc mơ màu hồng đó sẽ có những nỗi đau nhưng biết vậy mà mình vẫn cứ vui, vui vì đơn giản mình là một con người.

Vậy là đã giao thừa rồi, mình cũng đếm lùi từng phút, từng giây và rồi là bước sang năm mới. Giữa cánh đồng lạnh lẽo này chẳng có tiếng pháo hoa giòn dã, tiếng người đông đúc huyên náo. Giữa căn phòng trống chỉ có một mình mình này ngoài tiếng bút chì lướt trên giấy và đôi khi là tiếng thở dài của mình khi nghĩ đến những kỉ niệm buồn thì chẳng còn tiếng gì khác nữa. Mà không mình nghe thất tiếng của một dàn hợp xướng tiếng côn trùng kêu trong cỏ.

Tất cả yên tĩnh để chờ đón cái cũ đi qua cái mới vừa đến. Trong tĩnh lặng của sự thổn thức liệu có ai đó giống mình không nhỉ đón năm mới trong sự cô đơn và lặng lẽ. Mình chẳng muốn lôi ai vào cuộc sống hiện tại của mình, chẳng muốn ai vào phá vỡ bức tranh lòng sơ sài nhưng bối rối, đơn sắc mà đa hương.

Rồi còn nhớ gì đến với năm cũ nữa nhỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét