Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Ta Sẽ Tập Yêu Em

Rồi một ngày đầu năm ta chợt nghe xướt xát nơi từng vỉa tầng cảm xúc trong tâm hồn. Ngày mai rồi sẽ ra đi. Đi xa biệt, và như những bản nhạc buồn sẽ chẳng có mấy khi là bền lâu. Tìm em, ta tìm cho ta tình yêu ở lại.

Nhân loại là tác giả, và cũng là nạn nhân của những câu chuyện tình. Có lẽ, hay chí ít một góc nhỏ thôi bên rìa thế giới là như thế. Yêu thương thì quá đỗi mơ mị và cũng thật vụng về. Ta yêu những câu chuyện tình, yêu cái cách từng giọt café rơi suy tư lúc ta đang kể chuyện tình, yêu cả Sài Gòn nắng chiều vàng nhạt và lòng người như ngưng đọng để giữ phút giây ấy cho câu chuyện tình đã mất kia. Thành phố này. Phải không em. Thành phố về đông pha sắc tím ưu lư. Thành phố với những con đường quá đỗi đông người nhưng không thừa cô độc.

Sài Gòn độ này buồn lắm, như đôi mắt em. Là ánh mắt ta nhìn em những tháng ngày khi lí trí và cảm xúc đã ở hai bờ khác nhau trong cùng một con người, mà chỉ riêng việc chọn một trong hai cũng đã là một điều hoàn toàn khó khăn.

Em giờ phút này đã rất xa xôi. Mùa màng trôi thật khẽ. Có lẽ trong giấc ngủ trưa hãy còn đương dang dở, ta sẽ tập yêu em.

…..

Ta sẽ tập yêu em, ngây thơ như trẻ nhỏ. Như những câu chuyện tình ta đã viết nên qua tuổi mười bảy, đến mười tám rồi bước vào mười chín. Không tính toán, không nghĩ suy. Đơn thuần chỉ là cảm xúc. Như cái cách mà những bước chân đi về phía mặt trời. An nhiên trong vô thức. Tình yêu ngơ ngác ấy sẽ quá đỗi bồng bột, hư không, nhưng cũng đủ gan lỳ để vượt qua những mặc cảm nghi thức vô hình mà cuộc đời cũng vô tình ban tặng.

Ta sẽ tập yêu em, trầm lắng như một quyển sách cũ gấp vội bên hiên nhà, như bài tình ca cất lên từ chiếc radio phía bên kia thành phố. Đừng hát khi buồn, hát khi buồn… Nó như nhắc ta tìm cho mình một điểm tựa, tìm chút bình yên của những khi thất vọng quá chừng, của những câu nói mà ta và em vô tình trao nhau, chỉ để cuộc hội thoại dấn thật sâu vào im lặng. Giữ những khoảnh khắc dành cho riêng mình, để thôi phải nhìn quanh quất đâu đây khi lặng lẽ chờ em trong nỗi nhớ vô hình phía bên kia nhà thờ một chiều lộng gió.

Ta sẽ tập yêu em, không khóc. Con trai Sài Gòn không được khóc, hay ít nhất, là không bao giờ để người ta thấy mình phải khóc. Người ta sẽ dễ dàng tìm thấy một cậu trai loanh quanh trên chiếc xe đạp một mình, vòng qua những ngõ ngách hiền hòa giữa một ngày vắng xe. Ta tập yêu em với một chút ương bướng của phương Nam, một chút tỏ vẻ anh hùng trong một ngày mà lỡ như yêu thương đang bị nỗi buồn đánh lưới.

Bạn ta vẫn bảo dân Sài thành như ta nên yêu ít lại một chút, và nhìn ra xa một chút . Có lẽ đến cuối cuộc đời, ta cũng chỉ là một người yêu tập sự. Quá dễ chán chường, quá đỗi âu lo. Ta muốn làm quá nhiều cho em, nhưng chính mình lại đang giam mình trong những hỗn loạn của tâm can, trong nỗi day dứt và giằng xé của một ngày bản thân đòi chia làm hai ngả.

Biết sao được, khi ta đã là nạn nhân của những câu chuyện tình, của niềm vui vắng xa và muộn phiền thường trực. Cứ thế, một mảnh vụn của loài người đứng đó tự nhủ lòng mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, để cơn bão thời gian cuốn xô về phía tim mình, vẽ vào đó những vết sẹo gió khó tìm và khó lòng bình phục.

Kể từ lúc ấy, một buổi chiều café bệt thật nhanh, ta sẽ tập yêu em bằng tất cả vững chải tuổi hai mươi. Dẫu có là huyễn hoặc, thì chính những vết cắt thật lòng từ những gì ta yêu thương cũng đủ để giữ những điều vời vợi ấy cách xa em, đủ để vững lòng nhìn theo cho em bước nhẹ trên những con phố Sài Gòn đầy nắng gió.

Và đâu đó, giữa những khoảng cách hư ảo của không gian và thời gian, có ta, và có em…

….

Ta sẽ tập yêu em, yêu như chưa là yêu. Là giết đi tâm bình an ngày nào. Một chút khắc khoải. Một chút hanh hao. Một chút quan tâm nhỏ bé sẽ chẳng đi đâu về đâu, chỉ để tự dối lòng rằng ta có lí do đủ lớn để làm thêm một việc bé con, và để sống…

Ừ thì, em đã biết rồi đấy: vì những ngày yêu là những ngày dài hơn hai-mươi-bốn tiếng.

“Vẫn còn xuân ấy

Vẫn trái tim này

Thiết tha…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét