Đừng chỉ nói yêu em như một thói quen và nhớ em như là trách nhiệm. Đừng chỉ biết cần em mà chẳng học cách để níu giữ em…
Có những ngày dẫu được gần cạnh anh nhưng em chẳng thể giấu cho riêng mình một nỗi buồn trống rỗng.
Cứ như thể bỗng chốc yêu thương trong em nguội lạnh. Như thể ở bên anh em chẳng còn tìm được cho mình một niềm xúc cảm nào nữa.
Cứ như thể, em đã hết yêu anh…
Em đánh rơi đâu đó trong ngày hôm qua niềm hân hoan khi những buổi tối có hẹn với anh, đánh rơi cái ngượng ngùng đỏ mặt khi anh khẽ hôn lên má, đánh rơi cả việc thì thầm vào tai anh rất khẽ rằng “em yêu anh, nhiều lắm”…
Em quên mất phải mỉm cười khi anh nói yêu em, quên mất trái tim mình phải loạn nhịp khi nghe những lời anh hứa hẹn, quên mất mình phải ghen khi anh ân cần với người con gái khác, quên mất rằng… anh là của em!
Em dường như đã đánh rơi tất cả, đánh rơi hết những thói quen thân yêu như đã thành cuộc sống. Em đánh rơi hết những tháng ngày gần anh vào một nỗi chán chường không tên…
Có lẽ nào, em đã hết yêu anh?
Xem thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét