Chị buông đũa đứng dậy khỏi bàn ăn dù chén cơm mới vơi một nửa. Hai con ngơ ngác nhìn mẹ. Bố chồng khẽ thở dài, anh thì còn đang ca cẩm về món canh không vừa ý.
Chị muốn cự lại nhưng sợ vợ chồng to tiếng nên thôi. Không biết bao nhiêu lần, anh lặp đi lặp lại điệp khúc: “Cô ở nhà làm gì mà…”.
Làm vợ có sướng đâu anh |
Trước đây, chị dạy ở trường cấp hai gần nhà. Sinh đứa con thứ hai, anh bảo chị nghỉ việc để lo gia đình, vì con còn nhỏ, bố chồng mới qua cơn tai biến cần người chăm sóc. Chị đắn đo mãi. Đồng nghiệp khuyên chị chỉ nên nghỉ không lương một thời gian, đừng nghỉ hẳn, sau này khổ. Chị cũng tính vậy. Nhưng, từ ngày nghỉ ở nhà, công việc bộn bề khiến chị quên mất dự tính ban đầu. Vậy là, chị nghỉ việc luôn…
Hai đứa con sinh liền kề, bố chồng lại đau yếu, mọi thứ đều phải phục vụ nên trăm thứ việc cứ dồn lại một tay chị. Ngày chị còn đi làm, anh còn tranh thủ về sớm, đỡ đần việc nhà cho vợ. Từ ngày chị ở nhà, anh khoán trắng mọi chuyện cho chị. Sáng sớm, anh ăn mặc chỉnh tề đến cơ quan, chiều muộn mới về nhà. Có hôm, anh la cà bạn bè nhậu nhẹt đến tận khuya. Chị tất bật cả ngày với những việc không tên, vô cùng mệt mỏi nhưng anh đâu chịu hiểu, cứ nghĩ chị ở nhà chắc nhàn rỗi, thảnh thơi lắm. Mỗi lần, chị mở miệng than thở, anh lại cắt ngang: “Ui dào, kể chi mấy việc lặt vặt đó”. Dạo này về nhà, thấy việc gì không vừa ý là anh phàn nàn vợ.
Hôm trước, anh vừa về, ông cụ than từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng, chẳng cần hỏi thế nào, anh quát chị ngay “Cô ở nhà làm gì mà để cho bố đói thế hả?”. Anh đâu hiểu, ông cụ vốn khó tính. Sáng chị mua cháo, ông không ăn, đòi ăn bún bò. Chị tất tả mua bún về, ông lại chê dở không ăn. Loay hoay cả buổi sáng, chị vẫn chưa lo xong chuyện ăn uống của ông. Nhìn đồng hồ quá trưa, chị vội nấu cơm để anh về ăn. Anh về mà cơm nước chưa tươm tất thì bực bội khiến không khí gia đình thêm nặng nề. Thế mà, anh phủ đầu chị bằng câu nói lạnh lùng như thế. Sáng ra, áo quần chưa được ủi, anh lại nhăn nhó: “Cô ở nhà làm gì mà không ủi áo quần”. Con lỡ té, anh lại mắng: “Cô ở nhà làm gì mà con té”. Nhà cửa chưa kịp lau dọn, anh chì chiết: “Cô ở nhà làm gì mà nhà như tổ cú vậy”. Nhiều lúc, uất đến tận cổ, chị chẳng nói nửa lời. Tính chị vốn cam chịu, giờ lại phụ thuộc vào chồng nên chọn cách im lặng cho yên nhà…
Từ khi chị nghỉ làm, thu nhập của gia đình dựa lương anh. Muốn sắm sửa gì, chị đều phải báo cáo với anh. Nhìn lại mình, cả năm rồi, chị chưa mua quá hai bộ quần áo mới, bởi anh bảo, ở nhà cần gì áo quần đẹp. Ngày trước chị đi dạy, dù lương không cao nhưng được tự chủ. Nhưng, điều khiến chị buồn nhất là thái độ không thông cảm của anh. Chị đã chấp nhận lùi về phía sau lo cho gia đình để anh được thênh thang sự nghiệp, vậy mà...
Chị đang định thuê người giúp việc để xin đi dạy lại. Một năm ở nhà, chị nhận ra giữa vợ chồng rất cần sự bình đẳng trong mọi chuyện. Từ bỏ sự nghiệp không phải là cách tốt nhất để đảm bảo hạnh phúc gia đình.
Nguồn: yume
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét