Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Những dấu nặng cuộc đời

Trải qua một mối tình nào đấy đều làm con người ta có thêm những cách nhìn nhận về tình yêu chân thực hơn.
Những dấu nặng cuộc đời
Những dấu nặng cuộc đời
Một cô gái 25 tuổi, đã trải qua 3 mối tình, đến mối tình thứ 4, tưởng chừng như đó là bến đỗ cuộc đời mình, vậy mà nó lại là đả kích lớn nhất mà cô gái kiêu kì ấy từng gặp.

Mối tình đầu là mối tình thời sinh viên, nồng nàn, nhẹ nhàng, trong sáng và rất ngọt ngào. Nhưng xa mặt cách lòng, cô gái ấy không ngăn được mình khám phá những thứ mới mẻ hơn cả tình yêu. Tình cảm ấy đã nhạt dần theo thời gian và khoảng cách. Chia tay. Cũng buồn, cũng khóc vì tiếc nuối cho quãng thời gian yêu nhau ấy. Nhưng những thứ mới mẻ lại cuốn cô gái đi. Cô ham bay nhảy, không ngừng dịch chuyển. Cảm xúc thì lúc nào cũng đong đầy, lại dễ bị hấp dẫn và thu hút bởi những thứ lạ. Cô gặp mối tình thứ 2 vào một buổi tối trời mưa giữa những người bạn cũ. Trong số đó xuất hiện một người lạ. Cô gái chẳng để ý, vì với cô lúc ấy họ quá mờ nhạt. Anh xin số cô, ngay tối hôm sau đã nhắn tin cho cô với nội dung gây sốc : Mình muốn làm quen với bạn. Cô bỏ qua. Cô không mấy hứng thú với kiểu nhắn tin làm quen lãng xẹt ấy. Cơ mờ số điện thoại của anh rất đẹp. Đấy. Chỉ ấn tượng bởi số điện đẹp thôi, ngoài ra không gì cả, nên cô cũng không có ý định trả lời. Anh rất kiên trì. Mặc dù không thấy cô trả lời nhưng vẫn nhắn tin thứ 2 : Mình tên là ABC ở XYZ nhà mình có 5 người, bà, bố mẹ, em gái và mình. Bố mẹ làm này kia, bà nội ở nhà, em gái đang đi học…cô cười sặc sụa trước cái sự giới thiệu tỉ mỉ đến kinh ngạc. Rồi đột nhiên cô nhớ ra, anh từng học lớp bên cạnh hồi cô học cấp 3 và đặc biệt hơn, cô đã từng thích bạn thân của anh. Tất nhiên trong âm thầm mà chưa từng ai được biết. :v

Cô nhắn lại : Ok, làm quen thì làm quen, sợ quái gì. Và cô yêu. Rất đơn giản và nhẹ nhàng. Bởi sự chân thành và nhiệt tình ở anh. Đón đưa dỗ dành yêu chiều hết mức như với một nàng công chúa. Thú thực đó là khoảng thời gian cô mới chia tay nên sự quan tâm ấy làm cô lung lay và gật đầu đồng ý! Cũng đủ các cung bậc cảm xúc “yêu ghét giận hờn”, cũng cafe, cũng đi dạo, cũng hẹn hò cuối tuần, cũng xem phim ngắm cảnh. Nhưng đúng là hạnh phúc chẳng tày gang. Bố mẹ cô phản đối. Tất cả hoàn toàn chấm dứt. Cũng đau khổ dằn vặt. Nhưng sự quyết tâm của bố mẹ nhấn chìm cảm xúc của cô. Anh để cô ra đi, chẳng oán trách, vẫn thỉnh thoảng âm thầm dõi theo bước cô. Nhưng rồi thì cái sự quan tâm âm thầm ấy cũng chẳng kéo dài. Thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất cho mọi cơn đau. Cô lại quay về với cuộc sống độc thân vui vẻ. Cũng thỉnh thoảng thở dài buồn bã khi nghĩ về những chuyện đã qua nhưng rồi mọi thứ lại cuốn cô đi. Những cuộc vui, những người bạn mới, công việc và những mối quan hệ mới mẻ làm cho cô chẳng còn thời gian mà buồn và nghĩ về những tình cảm đã qua. Cô vui vẻ đón nhận những may mắn đến với cô. Sống vô tư hết mình với những đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Rồi cô bất ngờ chơi với những người bạn đã quen từ rất lâu mà bấy giờ mới có dịp ngồi nói chuyện. Cá tính vui vẻ thân thiện của cô một lần nữa lại ghi điểm với người khác phái. Trong số đó có 2 người đã dành tình cảm cho cô. Trong lòng cô rung động với chàng số 1. Nhưng sau đó vì cớ gì đó mà chàng số 1 biến mất. Cô cũng thắc mắc nhưng rồi cũng quên bẵng đi vì chàng số 2 tấn công quá mãnh liệt. Cô lại một lần nữa bị đánh gục bởi mũi tên tình ái. Nhưng chàng số 2 quá khác biệt so với cô. Từ tính cách, suy nghĩ, cách nhìn nhận mọi việc, cách sống cũng khác. Cô nhận lời yêu mà cứ 2 ngày cãi nhau 3 lần. Rất chán nản. Cô không chịu được một chàng trai như thế, chàng số 2 vẫn yêu cô, thật sự yêu cô. Nhưng không có bất cứ sự hòa hợp nào cho 2 người. Lại thêm một lý do rất chuối là chàng số 2 bị mẹ cô chê mặt ác. Suy nghĩ nhiều và sự chán nản lấn át cả tình cảm của 2 người. Cô quyết định chia tay. Chàng số 2 níu kéo nhưng lòng cô đã quyết vì biết rằng có đến với nhau cũng không thể hạnh phúc dài lâu được.

Cô lại một mình.

Trải qua những cuộc chia tay cô thấy rất chạnh lòng khi đã 25 tuổi rồi mà hạnh phúc vẫn chưa tìm đến cô. Cô hoang mang khi bạn bè mình đã yên bề gia thất. Thậm chí những người bạn của cô có người đã có đủ 2 mặt con xinh đẹp để họ chăm lo. Gia đình cô cũng bắt đầu giục giã cô kết hôn. Những đối tượng được giới thiệu đến cô ngày một nhiều hơn. Nhưng như kiểu số phận trêu ngươi, cô chả có tẹo cảm xúc nào với họ. Họ giầu có, họ giỏi giang. Nhưng cô chẳng có cảm giác gì khi đứng trước họ. Cô lại lủi thủi đi về một mình. Khi bạn bè xung quanh dần biến mất vì một lí do nào đó về chồng vợ hoặc con cái, cô cảm nhận sâu sắc sự cô đơn đến lạnh người.

Cô đã 25. Tính theo tuổi lấy chồng là 26. Cái tuổi mà đáng ra cô phải có cho mình một bờ vai để dựa vào nhưng cô vẫn vậy, lẻ bóng, đơn độc.

Và cô thèm được yêu.

Cô quyết định mở lòng để chờ một bờ vai sẵn sàng dành cho cô. Cô có nhiều sự lựa chọn. Một anh chàng bác sỹ, một anh chàng giảng viên đại học, một cán bộ quân đội nề nếp, một anh công an chính trực, một vài nhân vật sơ cua khác nữa. Và một anh kỹ sư xây dựng. Tuy suất hiện sau những nhân vật trên nhưng lại có một sức hút rất lớn với cô. Vì đó là chàng số 1. Chàng số 1- người mà đã từng theo đuổi và biến mất một thời gian rất dài. Chàng giải thích rằng chàng đã theo đuổi một người khác sau khi biến mất nhưng không thành, giờ chàng muốn quay lại theo đuổi cô. Chàng muốn một mối quan hệ chín chắn và lâu dài, không phải chỉ là theo đuổi hời hợt những mối tình trẻ con. Cô cũng đồng ý với suy nghĩ ấy. Nhưng cô cũng sợ mất một người bạn như chàng. Nên cô đề nghị chàng cho cô thời gian suy nghĩ. Thực ra là cho cô thời gian để xác định tình cảm của 2 người. Cô và chàng rất vui vẻ với mối quan hệ này. Gia đình biết chuyện cũng có vẻ ủng hộ. Trong thâm tâm cô đã dành cho chàng một tình cảm nhưng cô chưa nói ra, chưa muốn nói ra. Cô vẫn muốn một điều chắc chắn cho mối quan hệ ấy. Cô âm thầm công nhận tình cảm của 2 người. Nhưng vẫn có một mối hoài nghi xa xôi vì chưa nhận thấy sự gần gũi giữa 2 người. Cảm giác mơ hồ xa cách giữa 2 người vẫn hiện hữu đâu đó. Nhưng cô bỏ qua. Thậm chí không muốn công nhận sự khập khiễng ấy.

Chàng vô tâm. Cô nhận thấy rõ điều ấy, cô giận dỗi nhưng chàng hầu như chẳng để ý, chàng coi như không có chuyện gì. Cả ngày chả có tin nhắn hỏi han quan tâm cô. Cô chạnh lòng. Cô buồn. Chàng lại xin lỗi, lại ôm cô vào lòng dỗ dành, cô lại mềm lòng. Bất ngờ chàng biến mất 2 ngày, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Cô cuống cuồng, cô lo lắng, cô sợ hãi. Cô khóc, cô sợ vì cô chưa nhận lời nên chàng bỏ đi, cô sợ cô làm gì đó sai để chàng giận dỗi, nhưng cô đã làm gì sai thì cô cũng chả rõ. Rồi cô lại lo lắng, lo chàng gặp chuyện gì chẳng lành. Đứng ngồi không yên, suy nghĩ đến bần thần cả người. Rồi cô phát hiện, chàng vẫn online, vẫn like, vẫn comment trên mạng facebook, thậm chí còn comment rất trìu mến với một cô gái khác. Cô hụt hẫng, vì cớ gì mà chàng im lặng ra đi như vậy, coi như cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống chàng. Cô điên cuồng nhắn tin. Và nhận lại là một tin nhắn như kim đâm vào tim cô “Chúng ta dừng lại nhé, yêu anh em sẽ rất khổ”. Và rồi biến mất. Chàng vẫn im lặng như muốn thách thức sự kiên nhẫn của cô. Rồi bất ngờ chàng nhắn tin hẹn gặp cô. Cô mơ hồ lo lắng nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau. Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều rất đẹp, trời vừa tạnh mưa và hoàng hôn đúng ánh vàng ấm áp- như cảm nhận sự ấm áp của chàng từ nơi cô. Họ không nói gì, cô cố tình bắt chuyện cho đỡ căng thẳng nhưng vẫn rơi vào sự im lặng, sự im lặng điếng người mà cô phải chịu từ mấy hôm, sự im lặng còn sắc hơn cả lưỡi dao cứa vào lòng cô đau nhói. Chàng bất ngờ nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm sộc thẳng vào trái tim đang đau của cô, nó dãn dần và cô cứ để mặc cảm xúc của mình trong lòng tay ấm áp của chàng. Chàng xin lỗi. Cô nghẹn ngào, bao nhiêu ấm ức trong lòng được giải tỏa. Chàng ôm cô vào lòng dỗ dành, hứa hẹn sẽ không đẩy cô ra vì bất cứ lý do nào. Cô bỏ qua hết và yên tâm dựa vào bờ vai vững chắc ấy.

Buổi chiều hạnh phúc!

Cô hoàn toàn tin tưởng chàng.

Và rồi họ có thêm một vài buổi gặp nhau khác, rất vội vàng vì chàng là người bận rộn, cô cũng lo chàng làm việc vất vả mà không có thời gian nghỉ ngơi, nên cũng không dám đòi hỏi ở chàng sự quan tâm vốn dĩ mà những người yêu nhau vẫn thường làm cho nhau. Chỉ cần nghĩ về chàng cũng làm cô thấy vui rồi. Cô bằng lòng với sự lựa chọn của mình. Bạn thân biết chuyện khuyên cô nên nghĩ lại, một người bạn ảo của cô thường nghe cô kể chuyện cũng trầm ngâm rằng “bạn nên suy nghĩ nhé, một chàng trai thật sự yêu bạn sẽ luôn luôn dành cho bạn sự quan tâm nhiều nhất dù bận rộn đến thế nào họ cũng sẽ sắp xếp để có thời gian cho bạn”. Cô cười. Tự nhiên suy nghĩ cũng chững lại. Nhưng cứ bên chàng và được chàng nhắn tin gọi điện là cô lại quên hết lý trí.

Cô nhận lời yêu chàng vào một buổi tối đẹp trời, chả cần trăng sao làm chứng, chỉ có 2 người ngồi bên nhau, cô dựa đầu vào ngực chàng, cảm nhận nhịp đập tim chàng và hạnh phúc đang len lỏi vào từng tế bào trong con người cô.

Ấy thế mà đúng 3 ngày sau, chàng lại đột nhiên biến mất. Không một lý do hay dự báo trước. Cô cũng gọi điện, cũng nhắn tin. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng mà cô đã từng chịu đựng. Cô đau khổ, khóc trong im lặng. Rồi chàng nói “xin lỗi em, trái tim anh đã thuộc về người khác”. Cô vô cùng hụt hẫng. Cô hỏi lại “đó có phải là cô gái có ánh mắt bí ẩn ngay từ lần đầu anh gặp”. Chàng gật đầu “uh, sao em biết”. Cô cười nhạt khi đọc tin nhắn. “Em đã biết từ khi bắt đầu mối quan hệ này cơ anh ạ”. Tất cả chấm dứt. Bao nhiêu tình cảm của cô chỉ trong một ngày mà đã biến mất không chút day dứt. Nếu không biết được sự thật này thì có lẽ cô sẽ day dứt cả đời vì nghĩ rằng cô đã làm gì sai thì chàng mới đối xử với cô như vậy. Bình tĩnh suy xét lại mọi việc, tâm sự với người bạn thân., cô mới nhận ra rằng cô đã bị lừa. Căm hận, uất ức và cả xấu hổ. Chưa bao giờ cô bị người khác đối xử với mình như vậy. Ngay lúc ấy cô mong ước chạy đến trước mặt chàng. Không phải để cầu xin tình yêu mà là để tát thẳng vào mặt thằng đàn ông đốn mạt đã làm cô day dứt và làm mòn cả giá trị của cô khi cô cứ tự cho rằng tại cô làm gì sai trái nên mới bị hắn đối như vậy. Cô muốn tát thẳng vào mặt hắn thật đau để hắn biết rằng cô đã phải chịu đau khổ gấp cả nghìn lần như thế. Cô muốn hắn phải trả giá cho chuyện này. Cô là ai, là ai mà hắn dám đối xử với cô như thế. Cô là con cưng của bố mẹ cô, là người được rất nhiều người yêu mến, là niềm tự hào của gia đình, là cô, là Tiêu Nguyên Thanh cứng cỏi chưa từng vấp ngã mà không đứng lên được, là Tiêu Nguyên Thanh có thừa sự xinh đẹp, tự tin để bao nhiêu chàng trai phải theo đuổi, Là Tiêu Nguyên Thanh mà mọi người quen biết đều rất trân trọng yêu mến. Vậy mà lại bị một thằng khốn nạn đối xử phũ phàng đến vậy. Uất ức. Cô chỉ muốn cho tất cả mọi người biết được bản chất của hắn, cô muốn bạn bè chung của cô và hắn nhận ra hắn là người như thế nào, muốn cho cô gái kia cũng nhận ra hắn. Muốn hắn phải chịu sự trừng phạt vì dám làm cô tổn thương. Nhưng mọi sự trả thù có lẽ với hắn chả có ý nghĩa gì, vì nếu hắn là người tử tế biết suy nghĩ thì hắn đã không làm vậy – với một người từng là bạn và là người hắn nói yêu – là cô đây!

Cô không unfriend hắn trên facebook, cô cũng không có ý định xóa số điện thoại. Cô muốn hằng ngày hắn vẫn thấy cô trên face, đăng status, ảnh, vẫn like, vẫn comment…để hắn thấy rằng không có hắn, cô cũng không bao giờ gục ngã, không có hắn cô vẫn sống khỏe, vẫn yêu đời, vẫn là chính cô, không cần gò ép bản thân vì ai khác. Cô lại sẽ có những mối bận tâm khác, hơn hẳn những gì cô từng bận tâm về hắn. Cô muốn hắn thấy được không có hắn cô đã hạnh phúc như thế nào. Để hắn phải hối hận vì đã dám làm cô đau. Đó sẽ là sự đả kích lớn nhất cuộc đời hắn khi không có được cô làm bạn!

Giờ đây cô không còn chút cảm giác nào khi vô tình thấy nick hắn sáng hay thấy những hình ảnh hay bình luận của hắn.

Cô sẽ bình thản đón nhận những hạnh phúc mà cô đáng được nhận…
Nguồn: truyennganhay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét