Mặc cho em đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ cứ ùa về trong em.
Thật lòng em muốn quên anh |
Em cứ nghĩ rằng mình đã cất đi được mọi nỗi buồn để trở về với cuộc sống hiện tại, nhưng đâu dễ đến vậy. Việc quên đi một người thật không đơn giản chút nào, mặc cho em đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ cứ ùa về trong em, thôi thúc em không ngừng nỗi nhớ anh.
Đã 6 tháng nay em gạt bỏ hết mọi chuyện, lao mình vào công việc, từng đêm em tự ru mình trong những viên thuốc an thần, em luôn hi vọng và chờ mong mình sẽ vượt qua nỗi đau này. Nhưng em không thể nào làm được, dù những viên thuốc an thần đã giúp em nhưng khi choàng tỉnh giấc em lại buồn lại nhớ đến một người không đáng nhớ là anh. Mọi kỷ niệm không sao xóa nhòa được, nó như muốn vỡ òa ra trong em. Có lẽ đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời em vì thế nó không thể xua tan đi được. Lẽ nào khoảng cách giữa hạnh phúc và đau khổ gần nhau đến vậy? Thời gian của niềm hạnh phúc đó đếm bằng giờ bằng phút thì thời gian của sự đau khổ mà anh mang lại cho em phải đếm bằng tháng bằng năm.
Em cũng chẳng hiểu nổi mình đang cố tìm gì ở bên người đó nữa, chỉ biết rằng lòng em luôn trĩu lặng khi nghĩ về anh. Anh là một thứ gì đó vô cùng quan trọng với em, đúng là anh đã ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của em. Giờ bất cứ nơi đâu, làm gì em cũng đều thấy anh ở đó, vẫn thấy anh quan tâm đến em như lúc đó. Em cứ tự xây cho mình một bức tường phủ kín quanh em và trong đó có anh. Có ảo mộng và nực cười quá không anh?
Hãy để em được nghĩ về anh với những gì tốt đẹp nhất |
Đến giờ anh đã hoàn toàn bỏ mặc em vậy mà chẳng hiểu sao em vẫn nhớ anh, nỗi nhớ ngày một quặn đau hơn, nhưng em vẫn không thể ngừng nhớ. Giá có thể một lần anh là em, chỉ một lần thôi để anh hiểu được tình cảm và nỗi đau trong em do anh mang lại nó như thế nào. Và giá có một lần em là anh để cảm nhận sự chà đạp nên một tình yêu chân thành nó hạnh phúc đến đâu, nhưng điều đó là không thể nên mãi anh cũng sẽ không thể nào hiểu được em đã vượt qua nó khó khăn đến thế nào. Có thể với anh đó chỉ là một cuộc chơi, nên dễ dàng quên đi mà không hề vương vấn nhưng anh có biết không với em đó là một cuộc đời, em ước mình đủ mạnh mẽ để quên anh. Nhưng đau lắm, chẳng thể nào quên được, em có muốn khóc nữa đâu, nhưng mỗi khi em cười, rõ là em cười mà nước mắt lại ứa ra.
Anh bỏ quên em, em càng nhớ anh nhiều hơn, vì thực ra em chỉ muốn biết anh có thực sự ổn không, nên nỗi lo lắng chồng theo nỗi nhớ cứ nhằm vào trái tim em để dày xéo, tê tái quá anh à. Sự tàn nhẫn của người đàn ông trăng hoa là cả một biển trời đau khổ của một phụ nữa chung tình, đáng ghét thật, giá như em cũng đơn giản như những người phụ nữ kia, giá như em không nặng lòng đến thế thì em sẽ thoải mái hơn để quên anh, đơn giản chỉ có thế mà em lại không làm được. Để giờ đây nhìn cái cách anh bỏ lại em, thưởng thức sự lãng quên em trong anh mới thấu hiểu được đường đời đôi khi cũng cần như thế, đôi khi cũng lên để lương tâm mình cho loài cầm thú tha đi mà không cần bận lòng.
Yêu một người đã khó, quên một người lại khó đến vậy sao? Cho đến khi nào thì anh chỉ còn lại là ký ức trong em. Anh à! Có đúng em chỉ là cuộc vui qua đường của anh không? Mặc đi, có nghĩ thế chỉ làm em buồn đau thêm thôi, giờ anh biết không, mỗi ngày trôi đi là nỗi nhớ lại giăng đầy lên em, em cử tưởng mình rất hận anh cơ đấy, nhưng không phải ở đó chỉ có tình yêu thôi anh à. Em chỉ biết hướng về anh như một giấc mơ buồn, cứ cố ngước nhìn cuộc sống của anh và cầu chúc cho anh, cầu chúc cho người làm em đau cả một đời được bình yên, hạnh phúc.
Em chỉ ước, ước sao anh đừng bỏ quên em như thế, không phiền phức lắm đâu chỉ là như những người bạn thôi mà, chỉ là anh hãy để em được biết anh vẫn tốt, và điều đó không phải mất thời gian em đi tìm nữa, mà từ anh, anh nói cho em biết. Chỉ cần vậy thôi anh à, em đã yên lòng rồi, hãy để em được nghĩ về anh với những gì tốt đẹp nhất và nó lấp đầy những hờn giận chất chứa trong em.
Nguồn: 24h
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét