Dù ở nơi nào thì em nghĩ anh cũng sẽ luôn là người thành công.
Người đàn ông em yêu |
Đã lâu lắm rồi em những tưởng sẽ quên được anh nhưng em đã lầm vì những lúc như thế này đây thì những kĩ niệm xưa lại ùa về. Em và anh không có nhiều kỉ niệm nhưng sao mà khó quên đến vậy. Chuyện của chúng mình bắt đầu thế nào nhỉ, một câu chuyện không có bắt đầu mà cũng chẳng có kết thúc vậy mà chúng mình xa nhau mãi.
Lâu rồi em cũng ít trở về lại chốn cũ, cuộc sống cuốn em đi và cuốn em xa anh mãi, mất anh rồi em mới biết mình đã yêu. Chúng mình gặp nhau cũng thật tình cờ giống như sự sắp đặt của số phận, ngày đó anh có chuyến công tác về làm việc ở gần nhà em, rồi tình cờ chúng mình gặp nhau. Kĩ niệm cũng chẳng có gì sao mà khó quên đến thế, ngày đó em chỉ là một con nhóc chẳng biết gì, suốt ngày chỉ lo học hành và vui chơi bên anh. Em ngốc quá phải không anh, lúc đó em quá vô tư, quá nhỏ để hiểu những tình cảm đặc biệt mà anh dành cho em, lúc đó em thật hồn nhiên chỉ xem anh như một người anh đơn giản vậy thôi, còn anh thì không như thế. Bên anh em lúc nào cũng nhõng nhẽo và nói hết tất cả những suy nghĩ trẻ con của mình mà cứ tưởng là những điều lớn lao lắm chắc lúc đó anh buồn cười lắm và có lẽ anh yêu em cũng vì điểm này phải không anh.
Em những tưởng sẽ quên được anh nhưng em đã lầm |
Cuộc hội ngộ nào rồi cũng có chia ly, rồi cũng đến một ngày anh hoàn thành nhiệm vụ ở gần nhà em để nhận một nhiệm vụ mới. Em còn nhớ như in cái ngày đó em phải đi học rồi về còn đi chơi với bạn nữa làm anh phải đợi em cả ngày mà không gặp. Lúc đó em cũng cảm thấy bình thường vì có lẽ tình cảm em dành cho anh chỉ là một người em dành cho người anh mà mình kính trọng mà thôi. Không gặp được em anh đã để lại lời nhắn nói lên tình cảm của mình cho em, lúc đó em thấy bối rối vì hồi đó em còn quá trẻ con để hiểu được cảm giác yêu thương, nói ra nghe thật buồn cười nhưng là sự thật. Em biết anh giận em vì sao lại đối với anh như vậy, mãi sau này em mới hiểu được cảm giác của anh lúc đó. Cũng vì tính trẻ con của mình mà chúng mình xa nhau mãi, nhưng những kĩ niệm đó vẫn mãi theo em đến tận bây giờ. Mình không gặp nhau từ đó và chúng mình xa nhau mãi, có lẽ cũng là duyên số không cho mình đến với nhau anh nhỉ, mặc dù em với anh cũng chẳng phải ở xa nhau là mấy. Chỉ có em là không biết tìm anh ở đâu còn anh vẫn có thể tìm em mà sao anh không thử một lần tìm em, có lẽ anh vẫn còn giận em phải không anh?
Chuyện tưởng chẳng có gì vậy mà chúng mình xa nhau mãi em cũng không hiểu lí do tại sao nữa. Bây giờ em cũng không biết anh sống như thế nào nhưng thật lòng em luôn cầu mong em được hạnh phúc, vui vẻ, giữ mãi nụ cười ngày xưa. Dù ở nơi nào thì em nghĩ anh cũng sẽ luôn là người thành công và chắc anh không biết rằng đến tận bây giờ em vẫn nhớ về anh, vẫn mong một lần gặp lại anh để xem anh giờ sống như thế nào thôi. Còn anh có lúc nào chạnh lòng chợt nhớ về em, nhớ về một thời anh đã có một người em gái ngây thơ cùng anh chuyện trò.
Nguồn; 24h
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét