Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Gửi người chưa từng gặp

Thời gian trôi đi thật nhanh, 3 năm đủ để anh bước vào cuộc đời em và ra đi khi trong em còn đầy hỗn độn. Người ta bảo rằng yêu một người chưa từng gặp mặt cũng khó như quên một người ta đang yêu, nhưng em lại đang trải qua cả hai khó khăn đó, khó quá anh à. Giờ làm sao em nhớ được anh như thế nào nữa, em chẳng thể hình dung ra khuôn mặt anh vì mình chưa từng một lần gặp nhau. Em chẳng thể nhớ được giọng nói của anh vì đã quá lâu mình không nói chuyện. Em chẳng thể nghe lại bài hát anh hát tặng em vì những gì em ghi âm lại đã bị xóa. Những dòng nhật kí của em về anh trong blog 360 cũng chẳng thể tìm lại được, tất cả kỉ niệm của em trong đó không thể lấy lại. Những gì em có về anh đã rất ít ỏi rồi nhưng sao giờ lại mất tất cả vậy? Số phận ư? Ông trời cũng muốn em quên anh à? Em không muốn đâu. Em có làm được không đây? Anh trong em giờ gọi là gì đây? Có phải nỗi nhớ không anh? Nhớ gì đây khi em chẳng có chút chút kí ức nào về anh nữa. Tất cả đã biến mất thật rồi, chỉ tại em chưa chịu chấp nhận.

Hơn 1 năm trước em phải nghe từ người khác anh đã có vợ chưa cưới, em cố tình chẳng chịu tin đó là sự thật, chẳng thể suy nghĩ được gì. Em muốn nghe điều đó từ anh mà không phải ai khác. Có phải vì mình quá xa nhau hay chỉ tại anh không muốn em biết những khó khăn anh gặp phải? Anh giấu em, sao không nói cho em biết anh làm sao chứ. Có chuyện gì với anh, chỉ với cuộc điện thoại, vài tin nhắn mà anh muốn xa em ư? Anh muốn em hạnh phúc bên người khác à? Anh có biết em không làm được không. Dù chị ấy có tốt với anh như thể nào, có yêu anh như thế nào nhưng em chẳng thể buông tay em ra được. Dù em không làm được gì cho anh, chẳng thể quan tâm, chăm sóc những lúc anh cần nhưng sao không nói với em anh đang đau? Sao không chịu nói với em chứ. Tại sao cứ làm em phải đoán xem anh làm sao? Có biết em muốn biết về anh nhiều lắm không? Chẳng cho em biết, em hiểu anh, để rồi một ngày anh gọi cho em bảo em phải sống thật tốt... Tốt làm sao bây giờ khi chẳng có anh ở bên em chứ? Có biết em đã suy nghĩ rất nhiều không? Em nghĩ nên để anh bên cạnh chị vì giờ em không làm được gì cho anh, em cũng từng nghĩ rằng biết đâu có ngày anh lại về bên em.

Tất cả đã biến mất thật rồi, chỉ tại em chưa chịu chấp nhận (Ảnh minh họa)
Tất cả đã biến mất thật rồi, chỉ tại em chưa chịu chấp nhận (Ảnh minh họa)
Em ngốc quá à! Bạn bè em bảo anh đã có vợ rồi mà, nhưng em đã nghĩ thế đó, em ích kỉ, nhưng em cần quá một người là anh. Anh ra đi đột ngột quá, dù em biết kết cục sẽ như vậy nhưng em thấy thật bất ngờ, em không chịu được. Anh như gió thoảng qua bên em chẳng để lại gì cho em. Anh ảo quá, anh biến mất như anh chưa từng tồn tại, chưa từng có mặt trên thế giới này, anh ích kỉ với em quá đó, anh đi rồi thì cũng phải cho em biết anh hiện tại như thế nào chứ. Anh phải thường xuyên cập nhật face như thế em mới biết anh ra sao, anh như thế nào, anh vẫn tồn tại. Anh cứ ra đi không để lại dấu vết gì thì làm sao em quên được anh đây? Phải cho em biết anh vẫn bình an em mới yên tâm được. Dù trong lòng em thật trống vắng, cô đơn.

Em đã đã từng mơ về anh, nhưng chỉ là giọng nói của anh, thật quen thuộc, giờ thì chẳng thể mơ nữa rồi. Em đã từng giật mình vì gặp một người giống anh, em nghĩ là giống vì mình đã gặp nhau bao giờ chứ. Em đang xem một bộ phim dù em chẳng thích nó, nhưng tại vì em thấy người giống anh quá, cả tính cách lẫn bên ngoài. Em đã từng muốn nói chuyện mãi với 1 người dù em không ưa họ chỉ vì cái giọng nói đó ấm áp như anh. Em đã từng mơ nhiều như thế đó anh à, còn nhiều nữa, chỉ là do anh quá quen thuộc với em thôi. Em đã gấp đủ 1000 hạc giấy chỉ để ước một điều, nhưng chẳng có ý nghĩa gì nữa, em chẳng biết nên ước cái gì? Ngày hôm nay em thấy mình trống rỗng và thật vô định.

Em - củ đậu của anh.
24h.com.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét