Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Nhật ký thực tập gây sốc của nữ sinh gặp Sếp nữ "háu gái"

Khi ngủ cùng chị, chị thấy tôi vẫn đeo cái áo ngực chật chội lên giường. Chị nhất thiết muốn tôi cởi áo ngực ra.
Thỉnh thoảng chị kéo tôi về nhà riêng ngủ cùng cho đỡ buồn (Ảnh minh họa)
Thỉnh thoảng chị kéo tôi về nhà riêng ngủ cùng cho đỡ buồn (Ảnh minh họa
Ngày…tháng…năm…

Buổi đầu tiên đi tới công ty thực tập, tôi chẳng biết gì cả. Cứ ngơ ngác như một “con gà mang hiệu sinh viên” tới công sở. Các anh chị nhân viên ở đây thân thiện, dễ gần. Nhưng chắc là thể hiện mình có văn hóa và lối ứng xử giao tiếp thông minh thôi. Liệu giở trò thân thiết được mấy hôm. Tôi nghe các anh chị khóa trước nói nhiều về bản chất của các người rồi: nhân viên ở công ty luôn phân biệt, đối xử bất công, sếp coi sự có mặt của mình giống như “cục nợ” ngồi lì mặt ở công ty mà không giúp ích được gì. Thôi kệ, coi như là mọi người đông, thế mạnh chèn ép thế yếu. Tôi không thèm để ý.

Ngày…tháng…năm…

Cuối cùng tôi cũng biết người hướng dẫn mình trong quá trình thực tập. Đó là chị Lan, 31 tuổi. Một người có kinh nghiệm làm việc nhất nhì của công ty. Chị là một người xinh đẹp, có ngoại hình giống như một người mẫu. Qua cách tiếp xúc đầu tiên tôi cảm thấy chị rất dịu dàng và thông minh. Nhưng chắc là “cái nết đánh chết cái đẹp” nên hiện giờ 31 tuổi chị vẫn “dáng liễu” lặng lẽ đi về một mình.

Ngày…tháng…năm…

Các anh chị lao xao gọi nhau đi uống nước. Chắc lại quên tôi rồi, bản chất thật đã bộc lộ. Ra tới cầu thang, mới ríu rít gọi: “Em ơi đi uống nước thôi, nhanh lên chứ!”. Thôi người ta có “lòng” thì mình cũng nên đi, kẻo lại mang tiếng là không hòa nhập. Thực ra bản tính tôi rất thích ăn uống, đàn đúm mà. Không đi có mà tiếc đứt ruột ấy chứ. Chị Lan thấy tôi chưa đứng dậy vội chạy lại cầm tay tôi lôi đi. Ngay sau đó mình nhận được “lời thì thầm” của chị Lan: “Da tay em thật mịn”. Tôi nở nụ cười lấy lệ nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Chắc lại nịnh nọt mình đây”.

Ngày…tháng…năm…

Trời đang nắng bỗng đổ mưa, làm tôi ướt như chuột lột khi đi từ công ty về nhà. Tới nửa đêm tôi lên cơn sốt, phải xin phép ở nhà nghỉ ốm một hôm. Đang nằm mê man, tôi thấy chuông tin nhắn ting ting. Là ai vậy? “Em ở nhà nghỉ cho nhanh khỏi nhé, nhớ ăn và uống thuốc cho đầy đủ, em không tới công ty chị thấy buồn lắm”. Và kết tin nhắn là một cái mặt cười thỉnh thoảng lại chìa đôi ra nữa chứ. Dù rất mệt mỏi nhưng tôi cũng phải bật cười cái tin nhắn này của chị Lan. Bình thường chị dịu dàng là thế, nhưng hôm nay tôi còn phát hiện ra chị cũng hài hước. Chị quan tâm tôi còn hơn tên “hâm” đáng ghét của tôi ấy chứ.

Ngày…tháng…năm…

Buổi trưa công sở, chị Lan kéo mình đi ăn. Chị cứ khen quán ăn đẹp và nhẹ nhàng. Còn mình thì thấy không gian quán quá lãng mạn chỉ hợp với những đôi yêu nhau tình tứ. Hai chị em bị nhầm “thế giới” thì phải?. Ngồi đợi món ăn hai chị em tranh thủ buôn dưa lê chuyện trên trời dưới bể.

Chị hỏi thăm về gia đình, hỏi về người mẹ đã qua đời từ khi tôi còn 4 tuổi. Quá khứ chợt ùa về trong tâm hồn một người con mất mẹ từ lâu. Nước mắt tôi chợt dưng chảy dài trên đôi má phúng phính có cái núm đồng tiền xinh xinh. Như có sự đồng cảm chị Lan rướn người bất ngờ thơm tôi một cái vào má kèm theo câu nói: “Cố lên em!”. Khuôn mặt của tôi bỗng biến sắc và thay đổi đột ngột. Mặt tôi nóng bừng. Tôi cảm nhận thấy da thịt tôi đang nổi da gà cồn cộn. Cách chị Lan động viên và chia sẻ nỗi buồn rất đặc biệt, khác hẳn với những người tôi đã quen.


Thời gian khiến tôi và chị Lan thân thiết như chị em ruột (Ảnh minh họa)

Ngày…tháng…năm…

Đề phòng mãi tôi cũng không thấy các anh chị trong công ty và chị Lan lộ bản chất như các anh chị khóa trên từng kể. Chị là người gốc Hà Nội, nhưng chị không sống chung cùng bố mẹ. Căn hộ chung cư chị thuê cách gia đình chị gần 10km. Là người con tỉnh lẻ lên Hà Nội tôi hiểu được tầm quan trọng của gia đình và tình cảm của cha mẹ. Tôi luôn mong muốn được về sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Nhưng chị Lan thì… Tôi thắc mắc về điều này, chị véo má tôi âu yếm và nói rằng: Trong cuộc sống không phải tất cả những thứ mình muốn đều có thể thực hiện được em ạ. Trên đôi môi căng mọng của chị thoáng một nụ cười buồn. Hình như chị có một nỗi buồn mà một đứa “gà mờ” như tôi không thể hiểu.

Ngày…tháng…năm…

Thời gian khiến tôi và chị Lan thân thiết như chị em ruột. Thỉnh thoảng chị còn kéo tôi về nhà riêng của chị ngủ cho đỡ buồn. Tôi phát hiện ra chị rất thích mặc đồ nam ở nhà. Chị trông khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Đôi khi tôi ngạc nhiên và thốt lên rằng: “Chị Lan giống con trai quá”.

Ngày…tháng…năm…

Tôi học hỏi được rất nhiều điều bổ ích từ chị Lan không những kiến thức chuyên môn trên công ty, mà những điều đơn giản nhưng thú vị trong cuộc sống. Khi ngủ cùng chị, chị thấy tôi vẫn đeo cái áo ngực chật chội lên giường. Chị nhất thiết muốn tôi cởi áo ngực ra. Một phần cho thoải mái. Rồi chị đưa ra lí lẽ thuyết phục tôi: "Mặc áo ngực 12 giờ mỗi ngày: tăng nguy cơ bị ung thư vú đáng kể. Những phụ nữ ít khi mặc hoặc không mặc áo ngực, nguy cơ này chỉ còn 1/168". Chị nói giống như chuyên gia nghiên cứu ấy.

Sau một ngày thứ 7 đi shopping mệt mỏi, hai chị em ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm tôi bỗng giật mình phát hiện bàn tay của chị Lan đang lần mò khắp cơ thể tôi. Theo phản xạ tôi hất tay của chị ra, phản xạ cực nhanh giống như có một con rết đang bò lên trên cơ thể của tôi vậy. Định thần một lúc tôi quan sát thấy chị vẫn ngủ không hề phản ứng gì. Bao nhiêu luồng suy nghĩ chạy qua não tôi với hàng mớ câu hỏi. Nhưng cuối cùng tôi đẩy dòng suy nghĩ của mình về hiện tại và bao biện cho hành động “khác người” của chị Lan: "Chắc tại hôm nay đi mua sắm, mệt quá nên chị mơ tới ác mộng. Một người tốt như chị Lan chắc chắn không lợi dụng mình đâu".

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay công ty tổ chức liên hoan tất niên. Ai cũng cạn chén tình nghĩa. Bình thường chị dịu dàng nhưng hôm nay tôi quan sát thấy chị nhiệt tình lắm, có chút men làm cho hai má vốn trắng hồng của chị trở nên rực hơn. Ăn uống, hát hò xong ai về nhà nấy cũng tầm 11h đêm. Địa điểm tổ chức gần nhà chị Lan nên chị đặt lịch sẵn tối nay tôi về nhà chị ngủ. Tôi rất vui vẻ nhận lời.

Hai chị em leo lên con xe SH cao ngất ngưởng của chị về tới phòng trọ. Một tay xách túi, một tay mở khóa chị Lan nhanh chóng bước phòng rồi chị khóa trái cửa nhanh như cắt. Buông bỏ đồ đạc chị đẩy tôi xuống sàn nhà rồi đè ập lên người tôi. Chị giật phăng chiếc áo tôi đang mặc trên người, và đến cả chiếc quần... Bị tấn công bất ngờ, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong đầu tôi lúc ấy hiện rõ ra những cảnh hiếp dâm đồi bại của những tên yêu râu xanh vớ được con mồi. Mà chính chị Lan và tôi là hai diễn viên chính trong phân cảnh này. Con mồi càng vùng vẫy thì tên yêu râu xanh càng hung bạo. Chị Lan bỗng lột xác từ một người phụ nữ dịu dàng, thông minh thành một kẻ điên khát tình cảm…

***
Bầu ngực căng tròn, nước da trắng hồng mịn màng mà bao người phụ nữ thầm mơ lại khiến chị phiền phức và khó chịu.

Không được là chính mình, chị cảm thấy bất lực và đau khổ (Ảnh minh họa)

Ngày…tháng…năm…

Trong bước đường cùng đó, tôi tìm mọi cách để thoát khỏi bàn tay của chị Lan. Co chân cố gắng tháo được chiếc giày cao gót đi ở chân, tôi dùng hết sức đập vào giữa lưng “kẻ điên khát tình”. Như bừng tỉnh khỏi cơn đê mê, chị Lan thả lỏng người. Tôi vùng dậy chạy thật nhanh thoát khỏi bàn tay ghê rợn của chị.

Ngày…tháng…năm…

Sau đêm kinh hoàng đó, tôi tránh mặt chị Lan trong một thời gian dài. Mặc cho chị có giải thích hay tỏ rõ thái độ xin lỗi. Tôi không thể tha thứ cho một hành động “vô liêm sỉ” đó được. Tôi không thể hiểu được những hành động kì quặc và con người “biến dạng” đó của chị cho tới khi tôi tình cờ đọc được một bài báo viết về thế giới bí ẩn của Les.

Ngày…tháng…năm…

Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì thuộc về chị Lan. Nhớ lại có một lần chị cho tôi đọc cuốn Nhật kí của một cô gái bị đồng tính. “Của bạn chị đấy, em đọc đi”. Nhật kí của người khác tại sao chị lại có nó và dễ dàng cho tôi đọc? Cộng với những hành động kì quặc của chị xảy ra với tôi. Chẳng lẽ chị ấy bị Les?

Ngày…tháng…năm…

Quay cuồng với những suy nghĩ, tôi quyết định chủ động gặp chị Lan. Chị hẹn tôi tại quán bar Wet Seal (Dấu Son) hay nói đúng hơn là một động Les trá hình. Bước vào quán tôi thấy chị Lan đang ngồi ở góc, đối diện đó là một cái sân khấu với cây Piano và 2 cây guitar rất cá tính. Quan sát tôi thấy xung quanh mình những ánh mắt dò xét, mùi rượu, mùi cocktail hòa quện trong ánh đèn nửa đỏ nửa vàng... Đặc biệt quán treo lá cờ 7 màu ngay cổng chính.

Tôi lấy làm lạ. Chị Lan như đoán được những thắc mắc trong tâm trí tôi. Chị giải thích: “Em thấy quán này lạ đúng không? Nó thiết kế để giành cho những con người như chị đó. Thế giới Les!”. Chị Lan kể: “Chị là một cô gái đồng tính. Chị hãi hùng khi nhận biết được sự oái ăm này trong con người chị năm 16 tuổi. Ở cái tuổi bao mơ mộng và đáng yêu đó chị phải sống trong sợ hãi. Bên trong vẻ đẹp ngoại hình của một thiếu nữ là bản tính con trai".


Chị hãi hùng khi nhận biết được sự oái ăm này trong con người chị năm 16 tuổi (Ảnh minh họa)

Ngày…tháng…năm…

Tôi và chị Lan thường lui tới quán Wet Seal sau những giờ công sở. Hôm nay, chị Lan có vẻ rất tâm trạng. Lần đầu tiên tôi thấy chị Lan thể hiện bản tính thực sự trong con người mình. Chị nói: “Bầu ngực căng tròn, nước da trắng hồng mịn màng mà bao người phụ nữ thầm mơ lại khiến chị phiền phức và khó chịu. Đặc biệt chị căm ghét những ngày “đèn đỏ” bẩn thỉu của phụ nữ.

Khi chỉ có một mình chị tìm mọi cách để biến ngoại hình của mình thành một người con trai mà chị mong muốn: Chị nịt ngực thật chặt để có khuôn ngực phẳng và săn chắc, chị thích mặc quần áo con trai, nó khiến cho chị có cảm giác thoải mái và mạnh mẽ. Chị lột bỏ bộ tóc giả dài mượt và ngắm nhìn cái đầu trong gương với những đường kéo cắt xén lên tới mang tai ngọn gàng của một nam nhi chính hiệu.

Cuộc sống của chị đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi mường tượng ra một ngày mọi người phát hiện ra chị là Les: Bố mẹ thất vọng, bạn bè xa lánh, xã hội kỳ thị… Đã bao lần chị đấu tranh tư tưởng để có nội tâm đích thực là một cô gái như đúng ngoại hình của mình. Nhưng đều bất lực và cảm thấy đau khổ hơn”.

Ngồi nghe chị kể mà lòng tôi thắt lại. Tôi có cảm giác chị đang phải gồng mình lên để gánh một nỗi đau quá sức chịu đựng. Đôi mắt chị đỏ ngầu ừng ực nước nhưng chị cố ngăn không cho dòng lệ chảy. Chị rất mạnh mẽ. Đó chính là nỗi đau khổ chung của nhưng người mang "giới tính thứ 3"? 
Theo Xahoi.com.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét