Lần đầu tiên em viết về anh, người con trai Thanh Hóa. Em vốn ghét người Thanh Hóa, không vì lí do gì, chỉ biết ghét và ghét. Vậy thôi.
Em gặp anh lần đầu trong quán cà phê Hoa Vàng Phố của những ngày hè nóng nực đầu tháng 6. Có lẽ là duyên anh ạ! Với em nó duyên lắm. Hôm đó em hẹn Hony đi ăn sáng nhưng bạn của Hony (người mà Hony dành một chút tình cảm đặc biệt) lại rủ Hony đi uống cà phê. Lúc đó, thật sự em chẳng muốn đi, nhưng phần Hony năn nỉ, phần do tò mò người Hony thích như thế nào nên em cũng lất thất bước vô quán… Hồi đó, mặt em nổi đầy mụn và xấu xí lắm nên gặp người lạ em cũng ngại.
Vào quán, em không nhớ có chào anh không nữa nhưng thật sự lúc đó người em chú ý là bạn của Hony . Em chọc và gây cười bằng cái vốn hài hước của mình. Và anh cũng đã để ý em từ đó phải không, Người Tình?
Ngày hôm đó, anh mờ nhạt trong em lắm lắm. Cứ nghĩ là anh có vợ rồi. Uhm, thì thường người có vợ mới có bụng bia chứ. Hi. Thấy khuôn mặt tròn tròn, dáng lùn lùn, lại là dân Thanh Hóa nữa em chẳng thèm để ý cũng phải.
Cà phê xong 2 chị em đi ăn sáng, em xin nick bạn của Hony, add để nói chuyện vậy mà anh lại add trước nick em…
Và cũng bắt đầu từ đó, em và anh thường chat với nhau…
Anh vẫn thường nói, anh đang cưa em đấy.
Em thì vẫn giả vờ như không biết. Cưa gì mà hiếm lắm mới gọi điện, hiếm lắm mới nhắn tin hỏi han, đã vậy cũng hiếm lắm mới rủ rê cà phê… Ghét.
Mà em cũng chưa thích anh mà… Ôi dân Thanh Hóa.
Nhưng lạ lắm, mỗi lần online không thấy nick anh sáng em lại thấy thiêu thiếu.
Uhm. Lạ lắm. Không thể nói được nhưng khẳng định đó không phải là yêu. Chỉ biết hình như mình đã dành cho anh một chút cảm tình…
Lạ lắm. Không thể nói được nhưng khẳng định đó không phải là yêu
Một ngày tháng 9.
Em nghịch ngợm nhảy vào nick anh và gọi Anh yêu !!!
Anh ngạc nhiên: Đừng làm anh khó thở…
Cuộc nói chuyện đó kéo dài không lâu nhưng kết thúc bằng 1 giao ước.
Anh gọi em là Vợ yêu còn em sẽ gọi anh là Người Tình.
Em nói anh phải nhắn tin cho em ít nhất 1 ngày 2 lần và anh cũng bắt em phải nhắn tin 1 lần trong ngày cho anh. Hai anh em bắt đầu cho một trò chơi, có lẽ cũng thú vị anh nhỉ?
Anh làm đúng như lời giao ước. Luôn nhắn tin đều đặn cho em, chia sẻ một vài câu chuyện trong công việc và tuyệt nhiên hok có chuyện tình cảm trong đó.
Em vẫn thường động viên anh khi nghe công việc của anh gặp sự cố hay vướng ngại, và cũng tuyệt nhiên em ít chia sẻ đời sống riêng tư của mình.
Rồi, em chuyển về Ban Mê làm việc. Em buồn, rất buồn. Và trong vô vàn lí do đó có anh.
Anh và em cũng thường hay hẹn gặp nhưng rồi lại không thể gặp nhau. Cứ như ông trời không cho anh hem mình gặp nhau vậy.
Em: Anh em mình không có duyên gặp nhau rồi anh ạ!!!
Anh: Uhm, không có duyên gặp nhau nhưng có duyên vợ chồng.
Một lời nói đùa nhưng Em vẫn nghe tim mình xốn xang.
Cuối tháng 10, em có chuyến công tác ở Đăk Nông. Hai anh em hẹn gặp nhau… Và lần này chúng ta đã được gặp nhau thật. Em hơi ngạc nhiên khi anh đón em bằng xe 4 bánh, em cứ nghĩ anh bán xe trong 1 lần làm ăn thua thiệt cơ.
Em bị say xe nên cũng ngài ngại.
Lần thứ 2 gặp anh, lại đi riêng. Vậy mà, em thoải mái đến lạ. Em cười và nói như thể 2 anh em mình thân nhau lắm lắm. Em cũng hơi bất ngờ về mình, bởi lẽ em rất ít nói khi gặp người lạ, chỉ trừ khi bên cạnh em có 1 người thân nào đó em mới có thể nghịch ngợm và nhí nhảnh được. Vậy mà.. Hì, lạ anh nhỉ???
Tối đó, hai anh em cùng đi ngắm sao như lời hẹn từ trước. Sao hôm đó sáng thật, sáng vì có em như lời anh nói. Hì. Thời gian bên cạnh anh trôi qua thật nhanh, lúc ấy em muốn đứng thêm 1 chút nữa và gần anh thêm 1 chút nữa… Nhưng khi anh khoát tay lên vai em, em lại nhẹ nhàng lảng tránh sự đụng chạm ấy. Với em, như thế vẫn còn quá sớm... Em cổ hủ quá phải không anh?
…
Anh lên lịch cho cuộc hẹn thứ 2, nhưng em từ chối. Bởi em lên công tác có 4 ngày nên tranh thủ gặp thêm 1 vài người bạn cũ. Có lẽ anh buồn và em cũng thấy hơi hơi buồn khi không đi cùng anh.
Anh và em cũng thường hay hẹn gặp nhưng rồi lại không thể gặp nhau
Ngày thứ 2 sau lần gặp thứ 2 anh im lặng.
Ngày thứ 3. Im lặng.
Ngày thứ 4. Cũng là sự im lặng.
Em rối ren với những câu hỏi tại sao xuất hiện không ngừng trong đầu? Sao vậy nhỉ? Sao anh không nhắn tin, sao anh không hẹn hò, sao anh lại im lặng??? Và, em mang trong mình những câu hỏi ấy đến khi về Ban Mê…
Lần gặp thứ 3 không có.
Trưa thứ 2 em nhận tn từ anh. Vui lắm. Anh nói anh vô công trường từ tối thứ 6. Em trách anh vô tâm không thèm nhắn tin hỏi han em. Anh cười xòa.
Anh nói: Mình làm thật nha em.
Em: ?
Anh: Là Người tình thật chứ không giả nữa?
Em: Đây có phải là 1 lời tỏ tình không?
Anh: Không phải, tỏ tình thì phải có sự chuẩn bị. Chờ khi nào anh em mình đi ngắm sao anh sẽ tỏ tình.
Một lời hứa phải không? Em coi đó là 1 lời hứa, anh nhé !!!
1.11.2011
10h anh nhắn tin: Em, hôm nay ngày 1/11/11 anh chính thức tỏ tình với em. Anh yêu em.
Cảm xúc lúc đó của em như thế nào nhỉ? Bình thường. Uhm. Bình thường lắm. Đáng ra, em phải giận anh mới phải. Sao anh lại tỏ tình bằng tin nhắn.??? Như đang đùa giỡn vậy sao? Anh coi thường cảm xúc của mình hay em chẳng đáng để anh yêu? Em có cảm giác anh không chân thành…
Em nhắn lại sau 1 hồi đắn đo: Nếu anh xuất hiện trước mặt em trước 11h tối nay, em sẽ trả lời. Còn nếu không thì coi như giữa 2 anh em mình chưa có chuyện gì xảy ra…!!!
Lần thứ 2 gặp anh, lại đi riêng. Vậy mà, em thoải mái đến lạ.
Em nghĩ anh cũng sẽ chẳng xuống đâu nhưng trong lòng cũng nuôi 1 hi vọng, em dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của mình, biết đâu anh xuống thì vẫn có chỗ để ngủ. Uhm. Biết đâu.
Và… anh không xuống thật. Buồn. Có buồn.
…
Thất vọng về anh một chút. Hụt hẫng trong lòng một chút… Uhm. Chỉ 1 chút thôi mà.
1 ngày anh không nhắn tin. 2 ngày rồi 3 ngày anh đều im lặng.
Trước đây dù có bận đến đâu chăng nữa anh cũng sẽ nhắn tin cho em và không để quá 3 ngày. Vậy mà, anh khác rồi.
Anh nhìn thấy nick em sáng anh cũng không thèm vô gọi vợ yêu như những lần trước. Có gì đó lướt qua trong tim làm em nhói đau.
Sáng 4.11, em online, anh chào. Em nói anh cứ hãy bình thường với em như trước đây đi nhưng anh không trả lời. Ừ thì có lẽ anh sẽ không bình thường sau khi nói yêu em, nhưng em cũng có khác gì anh đâu. Em cũng khó xử lắm mà.
Em nhận ra… Tình cảm em dành cho anh nó đang đi lạc. Em không còn ghét dân Thanh Hóa nữa mà trái lại em tìm hiểu về họ nhiều hơn, tìm hiểu để mà yêu anh ạ…
Em nhận ra… Mình thích anh thật rồi. Có lẽ anh sẽ nhìn em bằng con mắt khác khi anh đọc được những dòng chữ này, con gái gì mà bạo dạn quá mất hết “giá” phải không anh? Nhưng em mặc kệ, em sống thật với cảm xúc của mình và em không quen lừa dối bản thân.
Anh đừng hỏi tại sao em lại thích anh, đơn giản chỉ vì thích là thích thôi anh ạ. Tình yêu vốn có những lí lẽ riêng mà không ai có thể trả lời được. Có lẽ, tại em thoải mái và được là chính mình khi bên cạnh anh. Mà cũng có lẽ vì cách anh cua em, nó nhẹ nhàng chứ không vồn vã như những người khác… Một cách tán tỉnh lạ nên làm em để ý chăng. Hì.
Em nhận ra… Cái cảm tình nhỏ bé của mình dành cho anh nó lớn lên rất nhiều sau lần gặp thứ 2. Và em cũng tự dằn lòng mình tự hỏi: Mình thích anh vì anh chính là anh hay vì cái sự nghiệp mà anh đang nắm giữ? Đa số con gái thời nay đều sống thực dụng. Em sợ mình cũng nằm trong đa số đó…???
Nhưng. Nếu là sự nghiệp. Thì những mong mỏi trong em là gì? Những ngóng trông, đợi chờ anh trong em là gì? Những nỗi nhớ trong em là gì? Và cả những nhói đau trong tim em nữa? Đó là gì?
Em nhận ra… Mình đợi chờ tn của anh nhiều hơn, có những lúc em ẩn nick vì chỉ cần thấy nick anh sáng em cũng thấy nhẹ nhõm. Em thấy lo lắng khi anh nói dạo này công việc anh gặp trục trặc và vui rất nhiều khi anh nói đã ổn rồi…
Em nhận ra… Tình cảm em dành cho anh nó đang đi lạc. Em không còn ghét dân Thanh Hóa nữa mà trái lại em tìm hiểu về họ nhiều hơn, tìm hiểu để mà yêu anh ạ…
Em nhận ra… Mình đang biết nhớ, biết chờ 1 người. Và anh chính là người giúp em nhận ra điều đó. Uh, đã lâu lắm rồi em mới có lại những cảm xúc ấy và em trân trọng cảm xúc của riêng em, trân trọng cái tình cảm đang hình thành trong trái tim mình.
Uhm. Càng ngày em càng nhận ra tình cảm của mình càng đi lạc hướng anh ạ!
Chà. Con gái thì phải kiêu kỳ chứ anh nhỉ như thế con trai mới thích, bản năng của con trai là đi chinh phục mà.
Chà. Em khác những người con gái đó mất rồi và anh, anh thì sao? Anh vẫn sẽ dành cho em thứ tình cảm mang tên Tình Yêu chứ?
Em vốn ghét người Thanh Hóa, không vì lí do gì, chỉ biết ghét và ghét. Vậy thôi.
Ừ, và hôm nay em thích người Thanh Hóa cũng chẳng vì lí do gì, thích và thích, vậy thôi. Hì.
Em biết, tình cảm của em dành cho anh chưa đủ lớn để gọi là Tình Yêu nhưng anh hãy giúp em nuôi dưỡng nó lớn lên mỗi ngày, được không anh?
Hôm nay, ngày 4.11
Hôm nay, em vẫn chờ anh…
Hôm nay, em vẫn muốn cho anh 1 cơ hội. À không, em cho chúng ta cơ hội. Ừ thì, biết đâu đấy, anh và em lại đi chung trên 1 con đường mang tên chúng mình, anh nhỉ??? Uhm… Biết đâu đấy.
Lần gặp đầu tiên, anh thích em.
Lần gặp thứ 2, em thích anh.
Lần gặp thứ 3, chúng ta sẽ là 1 đôi… Anh nhé, Người tình.
Vợ yêu.
Em gặp anh lần đầu trong quán cà phê Hoa Vàng Phố của những ngày hè nóng nực đầu tháng 6. Có lẽ là duyên anh ạ! Với em nó duyên lắm. Hôm đó em hẹn Hony đi ăn sáng nhưng bạn của Hony (người mà Hony dành một chút tình cảm đặc biệt) lại rủ Hony đi uống cà phê. Lúc đó, thật sự em chẳng muốn đi, nhưng phần Hony năn nỉ, phần do tò mò người Hony thích như thế nào nên em cũng lất thất bước vô quán… Hồi đó, mặt em nổi đầy mụn và xấu xí lắm nên gặp người lạ em cũng ngại.
Vào quán, em không nhớ có chào anh không nữa nhưng thật sự lúc đó người em chú ý là bạn của Hony . Em chọc và gây cười bằng cái vốn hài hước của mình. Và anh cũng đã để ý em từ đó phải không, Người Tình?
Ngày hôm đó, anh mờ nhạt trong em lắm lắm. Cứ nghĩ là anh có vợ rồi. Uhm, thì thường người có vợ mới có bụng bia chứ. Hi. Thấy khuôn mặt tròn tròn, dáng lùn lùn, lại là dân Thanh Hóa nữa em chẳng thèm để ý cũng phải.
Cà phê xong 2 chị em đi ăn sáng, em xin nick bạn của Hony, add để nói chuyện vậy mà anh lại add trước nick em…
Và cũng bắt đầu từ đó, em và anh thường chat với nhau…
Anh vẫn thường nói, anh đang cưa em đấy.
Em thì vẫn giả vờ như không biết. Cưa gì mà hiếm lắm mới gọi điện, hiếm lắm mới nhắn tin hỏi han, đã vậy cũng hiếm lắm mới rủ rê cà phê… Ghét.
Mà em cũng chưa thích anh mà… Ôi dân Thanh Hóa.
Nhưng lạ lắm, mỗi lần online không thấy nick anh sáng em lại thấy thiêu thiếu.
Uhm. Lạ lắm. Không thể nói được nhưng khẳng định đó không phải là yêu. Chỉ biết hình như mình đã dành cho anh một chút cảm tình…
Lạ lắm. Không thể nói được nhưng khẳng định đó không phải là yêu
Một ngày tháng 9.
Em nghịch ngợm nhảy vào nick anh và gọi Anh yêu !!!
Anh ngạc nhiên: Đừng làm anh khó thở…
Cuộc nói chuyện đó kéo dài không lâu nhưng kết thúc bằng 1 giao ước.
Anh gọi em là Vợ yêu còn em sẽ gọi anh là Người Tình.
Em nói anh phải nhắn tin cho em ít nhất 1 ngày 2 lần và anh cũng bắt em phải nhắn tin 1 lần trong ngày cho anh. Hai anh em bắt đầu cho một trò chơi, có lẽ cũng thú vị anh nhỉ?
Anh làm đúng như lời giao ước. Luôn nhắn tin đều đặn cho em, chia sẻ một vài câu chuyện trong công việc và tuyệt nhiên hok có chuyện tình cảm trong đó.
Em vẫn thường động viên anh khi nghe công việc của anh gặp sự cố hay vướng ngại, và cũng tuyệt nhiên em ít chia sẻ đời sống riêng tư của mình.
Rồi, em chuyển về Ban Mê làm việc. Em buồn, rất buồn. Và trong vô vàn lí do đó có anh.
Anh và em cũng thường hay hẹn gặp nhưng rồi lại không thể gặp nhau. Cứ như ông trời không cho anh hem mình gặp nhau vậy.
Em: Anh em mình không có duyên gặp nhau rồi anh ạ!!!
Anh: Uhm, không có duyên gặp nhau nhưng có duyên vợ chồng.
Một lời nói đùa nhưng Em vẫn nghe tim mình xốn xang.
Cuối tháng 10, em có chuyến công tác ở Đăk Nông. Hai anh em hẹn gặp nhau… Và lần này chúng ta đã được gặp nhau thật. Em hơi ngạc nhiên khi anh đón em bằng xe 4 bánh, em cứ nghĩ anh bán xe trong 1 lần làm ăn thua thiệt cơ.
Em bị say xe nên cũng ngài ngại.
Lần thứ 2 gặp anh, lại đi riêng. Vậy mà, em thoải mái đến lạ. Em cười và nói như thể 2 anh em mình thân nhau lắm lắm. Em cũng hơi bất ngờ về mình, bởi lẽ em rất ít nói khi gặp người lạ, chỉ trừ khi bên cạnh em có 1 người thân nào đó em mới có thể nghịch ngợm và nhí nhảnh được. Vậy mà.. Hì, lạ anh nhỉ???
Tối đó, hai anh em cùng đi ngắm sao như lời hẹn từ trước. Sao hôm đó sáng thật, sáng vì có em như lời anh nói. Hì. Thời gian bên cạnh anh trôi qua thật nhanh, lúc ấy em muốn đứng thêm 1 chút nữa và gần anh thêm 1 chút nữa… Nhưng khi anh khoát tay lên vai em, em lại nhẹ nhàng lảng tránh sự đụng chạm ấy. Với em, như thế vẫn còn quá sớm... Em cổ hủ quá phải không anh?
…
Anh lên lịch cho cuộc hẹn thứ 2, nhưng em từ chối. Bởi em lên công tác có 4 ngày nên tranh thủ gặp thêm 1 vài người bạn cũ. Có lẽ anh buồn và em cũng thấy hơi hơi buồn khi không đi cùng anh.
Anh và em cũng thường hay hẹn gặp nhưng rồi lại không thể gặp nhau
Ngày thứ 2 sau lần gặp thứ 2 anh im lặng.
Ngày thứ 3. Im lặng.
Ngày thứ 4. Cũng là sự im lặng.
Em rối ren với những câu hỏi tại sao xuất hiện không ngừng trong đầu? Sao vậy nhỉ? Sao anh không nhắn tin, sao anh không hẹn hò, sao anh lại im lặng??? Và, em mang trong mình những câu hỏi ấy đến khi về Ban Mê…
Lần gặp thứ 3 không có.
Trưa thứ 2 em nhận tn từ anh. Vui lắm. Anh nói anh vô công trường từ tối thứ 6. Em trách anh vô tâm không thèm nhắn tin hỏi han em. Anh cười xòa.
Anh nói: Mình làm thật nha em.
Em: ?
Anh: Là Người tình thật chứ không giả nữa?
Em: Đây có phải là 1 lời tỏ tình không?
Anh: Không phải, tỏ tình thì phải có sự chuẩn bị. Chờ khi nào anh em mình đi ngắm sao anh sẽ tỏ tình.
Một lời hứa phải không? Em coi đó là 1 lời hứa, anh nhé !!!
1.11.2011
10h anh nhắn tin: Em, hôm nay ngày 1/11/11 anh chính thức tỏ tình với em. Anh yêu em.
Cảm xúc lúc đó của em như thế nào nhỉ? Bình thường. Uhm. Bình thường lắm. Đáng ra, em phải giận anh mới phải. Sao anh lại tỏ tình bằng tin nhắn.??? Như đang đùa giỡn vậy sao? Anh coi thường cảm xúc của mình hay em chẳng đáng để anh yêu? Em có cảm giác anh không chân thành…
Em nhắn lại sau 1 hồi đắn đo: Nếu anh xuất hiện trước mặt em trước 11h tối nay, em sẽ trả lời. Còn nếu không thì coi như giữa 2 anh em mình chưa có chuyện gì xảy ra…!!!
Lần thứ 2 gặp anh, lại đi riêng. Vậy mà, em thoải mái đến lạ.
Em nghĩ anh cũng sẽ chẳng xuống đâu nhưng trong lòng cũng nuôi 1 hi vọng, em dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của mình, biết đâu anh xuống thì vẫn có chỗ để ngủ. Uhm. Biết đâu.
Và… anh không xuống thật. Buồn. Có buồn.
…
Thất vọng về anh một chút. Hụt hẫng trong lòng một chút… Uhm. Chỉ 1 chút thôi mà.
1 ngày anh không nhắn tin. 2 ngày rồi 3 ngày anh đều im lặng.
Trước đây dù có bận đến đâu chăng nữa anh cũng sẽ nhắn tin cho em và không để quá 3 ngày. Vậy mà, anh khác rồi.
Anh nhìn thấy nick em sáng anh cũng không thèm vô gọi vợ yêu như những lần trước. Có gì đó lướt qua trong tim làm em nhói đau.
Sáng 4.11, em online, anh chào. Em nói anh cứ hãy bình thường với em như trước đây đi nhưng anh không trả lời. Ừ thì có lẽ anh sẽ không bình thường sau khi nói yêu em, nhưng em cũng có khác gì anh đâu. Em cũng khó xử lắm mà.
Em nhận ra… Tình cảm em dành cho anh nó đang đi lạc. Em không còn ghét dân Thanh Hóa nữa mà trái lại em tìm hiểu về họ nhiều hơn, tìm hiểu để mà yêu anh ạ…
Em nhận ra… Mình thích anh thật rồi. Có lẽ anh sẽ nhìn em bằng con mắt khác khi anh đọc được những dòng chữ này, con gái gì mà bạo dạn quá mất hết “giá” phải không anh? Nhưng em mặc kệ, em sống thật với cảm xúc của mình và em không quen lừa dối bản thân.
Anh đừng hỏi tại sao em lại thích anh, đơn giản chỉ vì thích là thích thôi anh ạ. Tình yêu vốn có những lí lẽ riêng mà không ai có thể trả lời được. Có lẽ, tại em thoải mái và được là chính mình khi bên cạnh anh. Mà cũng có lẽ vì cách anh cua em, nó nhẹ nhàng chứ không vồn vã như những người khác… Một cách tán tỉnh lạ nên làm em để ý chăng. Hì.
Em nhận ra… Cái cảm tình nhỏ bé của mình dành cho anh nó lớn lên rất nhiều sau lần gặp thứ 2. Và em cũng tự dằn lòng mình tự hỏi: Mình thích anh vì anh chính là anh hay vì cái sự nghiệp mà anh đang nắm giữ? Đa số con gái thời nay đều sống thực dụng. Em sợ mình cũng nằm trong đa số đó…???
Nhưng. Nếu là sự nghiệp. Thì những mong mỏi trong em là gì? Những ngóng trông, đợi chờ anh trong em là gì? Những nỗi nhớ trong em là gì? Và cả những nhói đau trong tim em nữa? Đó là gì?
Em nhận ra… Mình đợi chờ tn của anh nhiều hơn, có những lúc em ẩn nick vì chỉ cần thấy nick anh sáng em cũng thấy nhẹ nhõm. Em thấy lo lắng khi anh nói dạo này công việc anh gặp trục trặc và vui rất nhiều khi anh nói đã ổn rồi…
Em nhận ra… Tình cảm em dành cho anh nó đang đi lạc. Em không còn ghét dân Thanh Hóa nữa mà trái lại em tìm hiểu về họ nhiều hơn, tìm hiểu để mà yêu anh ạ…
Em nhận ra… Mình đang biết nhớ, biết chờ 1 người. Và anh chính là người giúp em nhận ra điều đó. Uh, đã lâu lắm rồi em mới có lại những cảm xúc ấy và em trân trọng cảm xúc của riêng em, trân trọng cái tình cảm đang hình thành trong trái tim mình.
Uhm. Càng ngày em càng nhận ra tình cảm của mình càng đi lạc hướng anh ạ!
Chà. Con gái thì phải kiêu kỳ chứ anh nhỉ như thế con trai mới thích, bản năng của con trai là đi chinh phục mà.
Chà. Em khác những người con gái đó mất rồi và anh, anh thì sao? Anh vẫn sẽ dành cho em thứ tình cảm mang tên Tình Yêu chứ?
Em vốn ghét người Thanh Hóa, không vì lí do gì, chỉ biết ghét và ghét. Vậy thôi.
Ừ, và hôm nay em thích người Thanh Hóa cũng chẳng vì lí do gì, thích và thích, vậy thôi. Hì.
Em biết, tình cảm của em dành cho anh chưa đủ lớn để gọi là Tình Yêu nhưng anh hãy giúp em nuôi dưỡng nó lớn lên mỗi ngày, được không anh?
Hôm nay, ngày 4.11
Hôm nay, em vẫn chờ anh…
Hôm nay, em vẫn muốn cho anh 1 cơ hội. À không, em cho chúng ta cơ hội. Ừ thì, biết đâu đấy, anh và em lại đi chung trên 1 con đường mang tên chúng mình, anh nhỉ??? Uhm… Biết đâu đấy.
Lần gặp đầu tiên, anh thích em.
Lần gặp thứ 2, em thích anh.
Lần gặp thứ 3, chúng ta sẽ là 1 đôi… Anh nhé, Người tình.
Vợ yêu.
Nguồn: kienthucgiadinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét