"Người ơi gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không". Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca, của cuộc sống và con người. Đôi khi nó đến rất nhanh, rồi đi một cách lặng lẽ, ta chưa kịp nhận ra sự hiện diện thì nó đã đi rồi. "Người đến, người đi ai biết. Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt". Có lẽ chúng ta ai cũng hơn một lần xao xuyến khi đứng trước một người hào hoa, phong nhã với nụ cười hiền hòa và ánh mắt nhìn đầy say đắm yêu thương. Em thích một chút gì đó lãng mạn, ngọt ngào, yêu thương.
Em sẽ xóa ký ức về anh |
Em cũng thừa hiểu rằng chỉ là thích, song những điều ấy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thuộc về em. Chúng ta gặp nhau trong sự tình cờ với khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, cho đến một ngày em nhận được tin nhắn yêu thương từ bên ấy. Ban đầu em nghĩ là đùa cho vui nên đùa một cách rất trẻ con. Em cũng chẳng chút băn khoăn, suy tư, nhớ nhung hay lo lắng. Mỗi ngày trôi qua, những lời nói ấy khắc sâu vào lòng em từ khi nào chẳng biết. Em tin anh, tin tất cả những gì anh nói. Anh đã làm cho em tin một cách khờ dại, điên cuồng, để rồi từ đấy nhớ nhung, xao xuyến. Em chỉ nhớ anh âm thầm không hy vọng.
Em biết rằng mẫu người như anh không bao giờ thuộc về em, một người đàn ông chững chạc xen lẫn chút hào hoa, phong nhã, bên anh còn có một mái ấm thân yêu. Em buồn cho mình, cho anh và buồn cho tất cả. Có lẽ mình chỉ có duyên, không có nợ, cũng chẳng có phận với nhau, cho nên gặp nhau trong muộn màng. Em chỉ ước “mình gặp nhau như lúc anh chưa ràng buộc, và anh chưa thuộc về ai". Có lẽ sẽ vui lắm anh nhỉ.
Từ buổi chiều hôm ấy cho đến nay, tâm trạng em rất tệ, không làm được gì, chỉ suy nghĩ về anh. Em nghĩ về những lời anh nói, về cái nắm tay, sao ngọt ngào và ấm áp đến thế. Em đã rơi vào trạng thái hụt hẫng, sao anh lại quay lưng, hờ hững nhanh thế? Những điều em tin anh trước đây liệu có đáng không? Có bao giờ anh tự hỏi: vì sao em lại nói với anh những lời như vậy? Nếu có, tại sao anh không hiểu và thông cảm cho em?
Em rất hiểu hoàn cảnh của anh hiện tại, cảm thấy day dứt trong lòng. Em ngồi một mình trong đêm bên cái máy tính vô tri, nó chỉ biết nghe em tâm sự, không biết trả lời hay an ủi gì. Đọc đi đọc lại tin nhắn của anh với những lời cộc lốc không chút ngọt ngào, không lời vỗ về như trước, em cảm thấy cô đơn trống vắng, lạnh lẽo đến vô cùng. Có chút gì đó nghèn nghẹn, đau nhói trong tim. Em mong được một lần nói: Em cũng thích anh đấy. Tuy nhiên, em sẽ mang những tình cảm cất sâu tận đáy lòng, kể cả hình bóng anh. Em sẽ quên, sẽ xóa mờ ký ức về anh.
Nguồn: vnexpress
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét