Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, rồi nhiều ngày trôi qua, để một ngày giật mình thảng thốt: Ngày xưa….
Nhà hắn cạnh nhà con bé. Hai nhà cách nhau có vài bước chân, giữa hai nhà có cây trứng cá, hắn thường leo lên mỗi mùa cây trứng cá chín, hái những trái thơm ngon căng mọng nhất, thả xuống cho con bé. Chỉ để được nghe tiếng reo mừng ngọt ngào của con bé.
Ngày xưa xa lắc xa lơ |
Năm 12 tuổi, hắn học lớp năm, con bé học lớp ba, cùng trường. Mỗi sáng, hai đưa rủ nhau đi học. Ngày nắng, trưa về hắn hay lội xuống ao sen gần trường, chọn lá sen to nhất để ngắt cho con bé đội trên đầu che nắng. Ngày mưa hắn cõng con bé qua những khúc đường lầy lội trơn trượt…Buổi chiều, hai đứa thường chăn bò nơi bãi cỏ ven sông cho đến tối mịt mới về. Bao giờ trước khi về hai đứa cũng ào xuống sông vẫy vùng thõa thích. Nước sông quê hắn, ngày ấy trong vắt.
Năm sau, hắn lên lớp sáu, học khác trường. Buổi sáng hắn đi về phía mắt trời lặn, con bé đi về phía mặt trời lên, nhưng chiều nào hai đứa cũng chăn bò bên bãi cỏ ven sông, khi chiều sụp nắng là hai đứa lại vẫy vùng trong dòng nước mát lịm. Ngày ấy, nước sông quê hắn, vẫn còn trong vắt.
Hai năm sau, hai đứa hắn lại học cùng trường. Ngày nắng, hắn vẫn tìm hái những lá sen to nhất cho con bé đội đầu, nhưng ngày mưa con bé không còn cho hắn cõng qua những khúc đường lầy lội trơn trượt nữa, nhiều lần con bé trượt ngã lấm lem trông tội nghiệp mà hắn chẳng biết làm răng. Buổi chiều, hắn với con bé vẫn chăn bò ven sông, nhưng mỗi khi trời tắt nắng chỉ còn một mình hắn tắm, còn con bé bây giờ chỉ thích ngắm mình trong mảnh gương vỡ, mà nó luôn cất trong túi áo.Ngày ấy, nước sông quê hắn vẫn còn trong lắm, nhìn xuông sông là thấy cả bầu trời xanh ngắt.
Nhiều năm sau nữa, hắn đi học xa. Một lần về quê, hắn biết tin con bé đã có chồng. Nước sông quê hắn, vẫn trong vắt một màu trời xanh.
Chiều qua, hắn nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: Đến quán River Side uống cà phê, mình ngồi ghế sát sông. Hắn nghĩ, chắc bạn bè quen, nên biết nó thích ngồi sát sông mỗi khi uống tại quán nay.
Hắn đến, và bất ngờ, nơi cái ghế hắn thường ngồi là con bé ngày xưa, bây giờ tóc đã chớm bạc…
Hắn ngồi xuống bên cạnh, đốt thuốc. Hai đứa lặng im, nhìn ra sông…
Sông vẫn chảy, nhưng nước đục ngầu màu đất núi. Hai đứa hắn nhìn mãi xuống giòng sông, nhưng không còn thấy bầu trời xanh ngắt ngày xưa….
Ôi, ngày xưa, đã xa lắc xa lơ mất rồi….
Nguồn: truyennganhay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét