Mưa giăng mịt mù ngoài ô cửa sổ nhỏ, nơi phía dưới có những cành cây ngọc lan đang xiêu đi vì gió táp. Mưa cho em cảm giác đẫm lạnh giữa một ngày hè. Mưa khiến em nhận ra mình đang chông chênh và muốn được tựa vào một bờ vai ấm áp.
Sự thật là em vẫn đang nhớ về anh. |
Còn nhớ buổi chiều Sài gòn choang nắng, em gặp anh ngay sảnh sân bay. Không phải tiễn em mà là anh đi đón người con gái khác. Anh ngỡ ngàng nhìn em, chẳng phải vì thoả mãn niềm mong mỏi gặp lại mà chỉ vì sự đổi khác nơi em. Không còn là em luôn dịu dàng mong manh với mái tóc dài buông xoã nữa. Em cá tính và mạnh mẽ với tóc tém và đồ jean. Em không biết phía sau nụ cười và chút thảng thốt ban đầu của anh là gì, còn phía sau nụ cười rạng rỡ của em là một khoảng trống: em chưa thể xoá bỏ từ ngày mình chia tay.
Trong mưa, cảm giác ghen tị của em nhiều hơn. Em nhớ ngày mưa được anh lau tóc.
Trong mưa, nỗi nhớ về những kỷ niệm cũ của em nhiều hơn. Em nhớ ngày mưa mình tình cờ quen nhau khi cùng trú mưa dứoi một mái hiên nhỏ.
Trong mưa, nỗi cô đơn của em nhiều hơn. Em nhớ ngày mưa mình ngồi bên nhau trong quán vắng cùng nghe một bản tình ca cũ.
Chẳng có gì có thể là mãi mãi, tình yêu cũng thế. Em nhận ra điều đó khi anh nói lời chia tay để đi về phía không có em mà có người con gái khác.
Em không nói là em đã quên anh. Nhưng em đủ dũng cảm để nhìn vào sự thật là em bị anh bỏ rơi.
Em không nói cô đơn là một trạng thái bình thường. Nhưng em đủ mạnh mẽ để bước qua cảm giác đó và không để bị nó chi phối.
Nhớ hoặc quên, không dễ dàng để lựa chọn như mình nghĩ và mình muốn.
Và sự thật là em vẫn đang nhớ về anh.
Nguồn: truyennganhay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét