Hôm ấy chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ...
Mối tình đầu của em và T kéo dài hơn 3 năm, chúng em có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Hai đứa dự định sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định thì kết hôn. Thế nhưng, học xong chỉ có em đi làm còn anh ấy lại tiếp tục học lên cao.
Vì em lỡ gọi tên "người cũ"... |
Thời gian đầu, chúng em vẫn rất tình cảm và quan tâm đến nhau. Gia đình anh ấy vẫn nhiệt tình vun đắp cho tình yêu của hai đứa và mong cho chúng em thành vợ thành chồng. Trong khi đó, gia đình em đã có ý phản đối. Bố mẹ em cho rằng con gái có thì mà người yêu em còn học hành nữa, biết đến bao giờ anh ấy mới đỗ đạt thành tài, rồi mãi đến lúc ấy mới bắt đầu sự nghiệp thì sao mà lo cho cuộc sống gia đình được.
Thật lòng mà nói, em vẫn còn yêu anh nhưng những lời phân tích của bố mẹ cũng làm em lung lay ít nhiều. Nhìn bạn bè nối gót nhau lên xe hoa, em không thể không sốt ruột. Thời gian qua đi, công việc tạo cho em cơ hội giao tiếp với nhiều người, không ít chàng trai thành đạt đến trồng cây si ở cổng nhà em mỗi tối. T phải dành thời gian cho việc học nên cũng không thể chăm sóc em như xưa, hai đứa hai môi trường khác biệt, số lần gặp gỡ nhau thưa thớt dần, sự tác động của gia đình và bạn bè làm tình cảm trong em phai nhạt và em quyết định nói lời chia tay. Em cứ tưởng điều đó khiến T suy sụp nhưng không, anh chỉ lặng lẽ nghe em nói và cầu chúc cho em hạnh phúc.
Sau đó vài tháng, em nhận lời yêu K, một trong những anh chàng đã kiên nhẫn theo đuổi em trước đó. Anh ấy có đủ mọi điều kiện để bố mẹ em yên tâm trao gửi con gái của mình. Nửa năm sau, em về nhà chồng. K tỏ ra là người chồng tốt, chăm chút cho em vô cùng chu đáo. Em cũng ý thức được vai trò của mình nên cố gắng làm tròn nhiệm vụ của một người vợ. Thế nhưng, không hiểu sao, trong em luôn có hình bóng của T, có lúc em còn gọi tên chồng mình là T khiến K khó chịu. Em rất hối hận và hứa với K rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa. May mà K đã bỏ qua mà không trách cứ em.
Mới đây ở quê em có giỗ, vợ chồng em về thắp hương các cụ thì bà cô em hồ hởi cầm tay K mà bảo “Thằng T dạo này béo ra chứ không như dạo còn đi học, mày khác quá làm cô không nhận ra nữa”. Trời ạ, em chỉ mong đất có cái chỗ nào nứt ra để mà chui xuống. Cũng bởi tại em và T yêu nhau lâu, sự kiện gì của họ hàng cũng tham gia nên các cô chú bác mới nhầm lẫn, bản thân em còn nhầm cơ mà…
Hôm đó, chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ. Em chủ động nói lời xin lỗi nhưng K lại bảo chính anh ấy mới là người có lỗi vì anh ấy không thể thay thế hình ảnh của T trong em và những người thân của em. Từ hôm đó, K cứ lầm lũi như một cái bóng, đi sớm về khuya không nói với em một lời.
Em buồn, muốn tâm sự chuyện của mình với ai cho nguôi ngoai nhưng thật khó. Đúng lúc ấy, T gọi cho em hỏi về cuộc sống hiện tại. Kỷ niệm cũ ùa về, em khóc nức nở qua điện thoại mà không nói được lời nào. Đầu dây bên kia, T rối rít xin lỗi vì đã làm em buồn. Em bảo em có chuyện muốn nói và đề nghị gặp nhau nhưng T từ chối vì đang bận. Em thất vọng quá, em không hề muốn nối lại tình cũ, chỉ mong gặp T để chia sẻ những nỗi niềm của mình. Thế mà, T lại nỡ khước từ em khi em cần anh ấy.
Trong em bây giờ thật trống rỗng. Chồng em không nói chuyện với em, người yêu cũ của em không muốn gặp mặt em. Từ một cô gái kiêu hãnh luôn được đón nhận tình cảm nồng nhiệt của những người khác phái, em bỗng trở thành người phụ nữ lẻ loi. Có cánh nào để em thoát khỏi trạng thái này? Mong các bạn đọc hãy cho em lời khuyên.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét