Khi yêu và nhận lời hỏi cưới của tôi, cô ấy nói, cô ấy thích cái tính lạnh lạnh, khô khô, ngang ngang của tôi. Thế nhưng, ngày tôi đưa ra bằng chứng rõ ràng chuyện cô ấy ngoại tình, cô ấy lại bảo, sống với tôi, cô ấy luôn có cảm giác thiếu thốn sự chăm sóc, yêu thương ân cần nên phải tìm đến người đàn ông khác.
Chiếc bát đã vỡ rồi... |
Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp nhưng tâm tính nông cạn, nhẹ dạ và hời hợt. Những điều đó tôi chỉ nhận ra sau khi đã chung sống một thời gian. Còn những ngày đầu tiếp xúc, tôi bị cuốn hút bởi dáng vẻ đẹp ngoại hình, cách nói chuyện ngọt ngào gọi dạ, bảo vâng và sự chăm sóc nhẹ nhàng của cô ấy. Những yếu tố đó khiến tôi nghĩ, cô ấy là người rất hợp với vai trò làm vợ mà tôi luôn tìm kiếm. Vì thế, chỉ sau sáu tháng hẹn hò, chúng tôi đã kết hôn.
Về với nhau rồi, tôi mới phát hiện cô ấy không hề biết nấu ăn, lại cũng chẳng thể vì tay chân lúc nào cũng sơn màu vẽ hoa. Cô ấy vốn là con gái một, được mẹ cưng chiều hết mức, nên chưa hề làm động móng tay. Sống với nhau mấy năm trời, chúng tôi vẫn ăn cơm mẹ vợ nấu sẵn, chỉ việc ghé lại nhà bà mang về. Nhắc cô ấy phải tập tự chăm sóc gia đình thì vợ chồng cãi cọ, mà chẳng thay đổi được gì nên tôi đành chọn cách im lặng, lầm lỳ, đúng như tính cách mà cô ấy thích tôi khi đồng ý cưới. Tôi nghĩ, đành vậy thôi, vì cô ấy không làm gì nên tội. Thôi vì đứa con gái nhỏ mà cứ thế sống cho qua.
Việc cô ấy ngoại tình, tôi đã phát hiện ra nhiều dấu hiệu từ vài tháng trước khi có bằng chứng đầy đủ, nhưng đã cho qua vì lòng cứ dửng dưng. Chỉ đến khi tôi nhận được cả hình ảnh lẫn email của vợ anh chàng nhân tình của cô ấy gởi, với thông báo là sẽ tạt acid cô ấy, thì tôi chẳng thể im lặng được nữa. Trước sự thật hiển nhiên, cô ấy nói, cô ấy như vậy là do không thể chịu đựng được sự khô khan, lạnh nhạt của tôi. Cô ấy đến với người đàn ông đó chỉ vì muốn nhận được những gì mà cô ấy không tìm thấy ở tôi. Tôi cương quyết ly hôn.
Tôi ly hôn mà cũng không biết mình đúng hay sai, bởi tôi biết cô ấy là người hời hợt, nhẹ dạ, trong khi tôi đã cư xử khá khó chịu trong một thời gian dài, khiến cô ấy cũng không biết tôi nghĩ gì. Ba năm ly hôn, con gái chúng tôi ở với cô ấy, tôi cũng ít thăm hỏi, chỉ chuyển tiền đúng nghĩa vụ cho cô ấy. Tôi cũng chẳng tìm người khác vì lòng như đã nguội lạnh với chuyện yêu đương.
Đùng một cái, con gái tìm tôi, nói mẹ nó bị ung thư. Nó kể, mẹ sa sút tinh thần lắm. Con biết ba chưa có ai mà mẹ thì đang cần người an ủi, ba có thể vì con mà đến động viên mẹ được không? Dù sao cũng nghĩa vợ chồng cũ, tôi đến thăm cô ấy và thật sự bàng hoàng vì không thể nhìn ra người vợ xinh đẹp xưa. Thấy tôi, cô ấy mừng tủi, khóc ròng, khiến tôi cũng bối rối. Giờ mẹ con cô ấy đang cố níu kéo tôi. Con gái nói, cô ấy đã thay đổi nhiều từ khi biết mình bị bệnh. Nó thì sắp đi học xa, nó xin tôi vì tương lai của nó mà trở về lo cho cô ấy trong lúc bệnh tật.
Tôi thật sự không biết mình có nên quay về? Cái bát hàn gắn liệu có còn chứa được nước tình cảm hay không?
Nguồn: dantri
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét