Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc.
Yêu anh khó thế đấy |
Anh và em quen nhau cũng được một năm rồi đấy. Thời gian càng làm cho em thấy tình cảm của mình dành anh ngày càng lớn, trưởng thành, vững vàng hơn. Kể cũng lạ, trong cuộc sống em gặp bao nhiêu người, bao nhiêu mối quan hệ xã hội khác mà chưa có ai để em nhớ và quan tâm nhiều như anh. Anh như một ẩn số em muốn tìm hiểu, khám phá. Hơn thế nữa, anh - người đàn ông bình thường lại là người mang đến cho em những cảm xúc rất đặc biệt, khi hồi hộp, khi nóng cháy khuôn mặt, khi run rẩy tay chân, người đã gieo vào lòng em những thương nhớ, mong ngóng, đợi chờ và thổn thức, người đã lấy đi những giấc ngủ đêm êm đềm của em.
Anh nhớ không? Ngày mới quen nhau, anh hay trêu đùa em bằng những câu nói vu vơ không đầu không cuối, em thấy anh thân thiện nên cũng mở lòng bằng cách trả lời anh những câu không cuối không đầu. Em nghĩ rằng đàn ông ai chẳng vậy, bản chất của họ rồi nên cũng chẳng để tâm. Để rồi vô tình hôm mắt em bắt gặp ánh mắt anh nhìn, nó làm em bị chìm ngập trong đôi mắt đó. Biết không anh lúc đó em chỉ im lặng, nhưng trong lòng thật sự rất hạnh phúc. Đó là khoảnh khắc em thấy đẹp nhất trong cuộc đời.
Anh còn nhớ có lần hỏi em: Anh còn nợ em gì không? Em trả lời: Anh nợ em trái tim anh. Anh nói: Trái tim anh khó đòi lắm đấy. Một câu nói ấy là em hiểu đã kết thúc những ngày trêu đùa của hai anh em mình, kết thúc ánh mắt anh nhìn em, kết thúc nụ cười tươi rói mỗi khi em gặp anh. Không biết có phải em là cô bé quá nhạy cảm hay không nhưng sao nghe câu đó xong em buồn vô hạn. Không phải em không tự tin để giữ lấy anh, mà sự thật đúng là trái tim anh đâu dễ dàng gì đòi được, nó là của anh, cuộc sống anh, gia đình anh, ngay từ đầu nó đã không thuộc về em.
Từ khi bị chìm nghỉm trong ánh mắt anh là em đã biết tình cảm ấy phải chôn sâu dưới đáy trái tim, em ngã đau nhưng không bị gục bởi chính anh đã dạy em biết cách nhìn và chấp nhận cuộc sống vốn dĩ như nó đã có. Thế đấy, cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, em đã chọn và thất bại, em phải tự vượt qua. Niềm vui cũng từ bản thân em mà có nên tổn thương cũng từ trái tim em mà ra, anh đã cho em sự trưởng thành, đã trải qua những cung bậc hạnh phúc. Những bất ngờ, đau thương, tuyệt vọng, nhưng em vẫn thầm cảm ơn ngày anh đến, cho em yêu cuộc sống, yêu bản thân mình và yêu ngày mai hơn, cho em tôn trọng và nâng niu những gì đang có. Trái tim anh đấy, khó đòi lắm phải không anh?
Sóng gió ồn ào qua, trái tim em đã bình an, giờ đây em lại thấy yêu anh hơn, nó không còn là sự ích kỷ, chỉ muốn anh là của riêng mình mà em thấy niềm vui, hạnh phúc của anh là của em. Chỉ cần anh em mình mãi như bây giờ, như hàng ngày em vẫn thấy anh vui vẻ, an bình là hạnh phúc đủ đầy, như hàng ngày em thấy anh tồn tại bên cạnh em là mãn nguyện rồi. Đừng khi nào anh buồn nữa nhé!
Anh à, sâu thẳm trong tim anh có bóng dáng em không? Em không biết và không được phép hỏi, nhưng nếu có em trong đó một chút ít thôi thì nếu lỡ anh em mình có gặp nhau ở bất kỳ đâu đó, xin anh hãy cười với em nhé. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là đôi mắt, nếu kèm theo nụ cười trên khuôn mặt ấy sẽ đẹp hơn biết bao. Em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh và rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh vui.
Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc. Em là thế, có thế thì em mới yêu anh. Đôi khi em muốn cư xử thân với anh hơn mức quen biết một chút nhưng có lẽ cũng chẳng để làm gì. Nếu có thân hơn thì có mãi níu giữ niềm vui cho nhau hay không hay lại gây đau khổ cho cả hai người? Em muốn mình mãi như hiện tại để cho thời gian có là bao lâu thì ngày mai em vẫn cứ yêu anh như ngày hôm nay.
Một năm, mười năm hay trăm năm, em vẫn nhớ mãi người đầu tiên đã cho em biết thế nào là rung động con tim, là tình yêu chân thành, là người luôn ở trong góc nhỏ trái tim em. Yêu anh thật khó thế đấy.
Nguồn; vnexpress
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét