Ba anh và em từng công tác chung với nhau. Tình cờ gặp nhau và kể về chúng mình trong một buổi tiệc cưới. Ba mẹ anh đã đến nhà em và nói chuyện với ba mẹ em vì mong tìm được một người vợ hợp tuổi cho anh. Chuyện của chúng mình bắt đầu từ đấy…
Ngày anh đến |
Không như những mối tình khác, anh và em đi ngược lại với những mối tình bình thường khác. Không phải yêu nhau rồi ra mắt ba mẹ mà là ba mẹ xem mắt trước rồi chúng ta mới bắt đầu tìm hiểu nhau. Ngày ba mẹ anh xem mắt em, anh vẫn còn đang công tác ở Hà Nội nên thời gian đó em đã cố gắng hình dung xem anh là người thế nào nhưng có suy nghĩ và tưởng tượng tới đâu thì cũng vô ích nên em thôi không dựng lên hình ảnh về anh nữa.
Ngày anh về Sài Gòn, anh và em đã có cơ hội gặp nhau. Thật sự thì lần đầu gặp anh, em chẳng có ấn tượng gì cả. Với em, anh cũng như những người con trai khác mà thôi. Nhưng càng tiếp xúc với anh, em nhận thấy rằng đằng sau sự chững chạc, trưởng thành của anh là hình ảnh của một người con trai có một tâm hồn sâu sắc.
Tuy chỉ quen nhau được 2 tuần nhưng anh và em đã có những kỷ niệm vui buồn bên nhau. Có anh, em nhận được hạnh phúc nhưng bên cạnh cũng là những khó khăn đến từ ba mẹ mà trước giờ em chưa bao giờ phải chịu đựng. Tình cảm của anh và em tiến triển rất nhanh, cứ như anh em mình đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Bên cạnh nhau, chúng ta có thể chia sẻ mọi điều, ngay cả những điều mà từ lâu em đã chôn dấu trong lòng mà chưa một lần kể với ai. Nhưng điều đó đã lấy đi nước mắt của anh vì tất cả những gì anh mơ tưởng về tương lai đã bị em dập tắt chỉ vì một lỗi lầm trong quá khứ của em.
Em đã giấu điều đó cho tới khi gặp anh. Em biết mình có thể im lặng nhưng anh xứng đáng được biết sự thật về con người của em. Sự quan tâm chân thành của anh đã khiến em yếu lòng và em không thể tiếp tục giấu anh cho dù biết rằng khi nói ra, tất cả những gì em đang có được sẽ chỉ là giấc mơ.
Nhưng anh à, anh xứng đáng có được những điều tốt đẹp từ một người con gái khác, không phải là em. Em không xứng đáng được nhận những sự quan tâm của anh đâu. Sao anh không quên em đi, như vậy có lẽ em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Sao anh lại tiếp tục yêu em dù biết rằng với anh, có những giới hạn anh không thể vượt qua và em đã phạm sai lầm đó. Anh nói rằng hãy cho anh thời gian để anh suy nghĩ nhưng em không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa. Nếu câu trả lời của anh là “KHÔNG” thì em biết phải làm sao?
Em đang cố gắng tập sống những ngày không có anh để nếu anh thật sự không thể chấp nhận em thì em sẽ bớt đau khổ hơn, nhưng nếu anh vẫn quyết định yêu em thì có lẽ khi đó, nhìn anh mà em không còn cảm giác yêu thương nữa vì em đã quen sống không có anh… Giờ em phải làm sao đây anh? Ngày kỷ niệm anh em mình quen nhau 1 tháng lại là ngày anh và em mỗi người một nơi. Anh phải đi học ở Ấn Độ 3 tháng và đó cũng là thời gian anh suy nghĩ về chuyện chúng mình.
Em đã quyết định nhận câu trả lời của anh vào ngày sinh nhật của em. Đó cũng là ngày anh về Việt Nam. Liệu mọi chuyện có trở nên tốt đẹp không anh? Liệu tình yêu anh dành cho em có đủ lớn để anh vượt qua khỏi những nguyên tắc sống của anh? Tất cả hãy để thời gian trả lời anh nhé!!!
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét