Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định…
Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống |
Dạo này tớ thấy cậu gầy đi nhiều, dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận rằng cậu đang có tâm sự, chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi.
Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn phải không? Cậu không muốn ai thương hại mình! Đừng che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật!
Cậu, dạo này mất ngủ triền miên, đêm online rất khuya ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì, cứ nhìn như thế, cứ gõ những dòng vô nghĩa trong bản word và xóa đi lúc nào chẳng hay.
Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để tâm sự, một chút thôi, nhưng dường như cậu đang thất vọng?
Cậu biết đấy,có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ.
Tớ đã nghe đâu đó một câu nói “những người hay cười là những người dễ buồn nhất” cậu hay cười, nụ cười của cậu làm nhiều người vui lây, lúc ấy cậu rạng rỡ và xinh đẹp hơn bao giờ hết nhưng có đôi lúc tớ… mong nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu được chính là mình – một trái tim yếu đuối luôn cần được sẻ chia.
Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình gục ngã mà cố làm ra vẻ như mình đang mạnh mẽ và đừng cố lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui đến khi mệt nhoài.
Đã làm người ai cũng vậy thôi, ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu phải biết đối mặt với bản thân mình cậu hãy khóc khi nào cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc vì bản thân mình!
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thực sự bối rối. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng, tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những việc tồi tệ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng … xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình đâu … là cậu mà thôi!
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định.
Vì thế mà, hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, hãy buông tay khi không thể níu giữ, hãy cứ khóc đi nếu như sức chịu đựng vượt qua giới hạn của bản thân và ngủ một giấc thật dài thật sâu để những nỗi buồn sẽ trôi vào quên lãng… Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống!
Quay trở về với cậu của ngày hôm qua, tươi vui, trong sáng và đầy sức sống của cô gái tuổi đôi mươi nhé, được không?…
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét